- Khuyến khích người bệnh, các thành viên gia đình sử dụng nhiều cách thức giao tiếp khác nhau, như cử chỉ, vẻ mặt, nói, đọc, viết và vẽ.
- Người thân khi hướng dẫn cho người bệnh nên lưu ý nói chậm lại, không gián đoạn, sử dụng công cụ trợ giúp giao tiếp, cử chỉ, vẽ nếu cần.
- Luyện tập càng sớm càng có lợi, nên bắt đầu từ dễ đến khó, tạo môi trường vui vẻ, luôn khuyến khích, cổ vũ, động viên khi luyện tập tránh cho người bệnh có cảm giác như một đứa trẻ.
- Nên chia việc luyện tập thành nhiều thời điểm trong ngày, tránh luyện tập quá nhiều cùng một lúc để không gây mệt mỏi cho người bệnh.
- Thường xuyên thay đổi cách tập, địa điểm tập, các thành viên trong gia đình nên thay phiên nhau hỗ trợ người bệnh, khi tập nên động viên người bệnh nói to nhất có thể.
- Điều quan trọng nhất là giúp người bệnh lạc quan, kiên trì trong luyện tập, không được để người bệnh chán nản, bỏ cuộc. Nếu chán nản, bỏ cuộc thì việc điều trị sẽ thất bại.
Để có cơ hội cải thiện và đẩy lùi di chứng rối loạn ngôn ngữ, cần sự kiên trì và quyết tâm cao của cả bệnh nhân và người chăm sóc. Thông thường, các vấn đề về giao tiếp được cải thiện dần qua nhiều tuần và nhiều tháng nếu người bệnh được tập luyện sớm, kiên trì, đúng cách.
Bộ não con người thường có thể thích nghi và tiếp thu các kỹ năng mới để bù đắp phần nào những gì nó đã mất. Tuy nhiên, một số người bệnh có thể có vấn đề về giao tiếp lâu dài. Vì vậy, người bệnh cùng với sự hỗ trợ của người thân, có thể cần học những cách mới để kết nối với những người thân yêu của mình. Khi mọi người làm việc cùng nhau và thử các kỹ thuật khác nhau, có thể giúp cho người bệnh tiếp tục cải thiện cách giao tiếp và tìm ra ngôn ngữ chung để người bệnh có thể chia sẻ.
Nếu cố gắng, người bệnh hoàn toàn có cơ hội tìm lại được khả năng giao tiếp của mình và tái hòa nhập với cộng đồng.