Hồi con chưa đầy 1 tuổi, con thường mủi lòng khi các em bé khác khóc, và con khóc theo. Mẹ thương con lắm, chỉ sợ con đa sầu đa cảm, sau này con sẽ khổ. Đến lúc con gần 2 tuổi, ai ngờ con lại dễ “mít ướt” đến thế. Lúc nào con cũng có thể dùng nước mắt để buộc người khác phải làm theo ý thích của mình. Bị chê bai hoặc ai làm gì không vừa ý là con lăn đùng ra ăn vạ. Sau đây là một số trường hợp điển hình của con khiến mẹ khó xử: Mẹ đến lớp đón con. Con chạy ra cửa ôm chầm lấy mẹ. Bạn lại giá lấy cặp sách giúp con, con lăn đùng ra ăn vạ. Con mách mẹ: – Mẹ ơi, bạn Thắng lấy cặp của con. – Bạn quý con nên bạn muốn giúp đỡ con đấy mà. Bạn đưa cặp cho con kia kìa, con cảm ơn bạn đi. – Con không cần, con tự lấy. Mẹ bảo bạn Thắng để lại cặp lên giá đi để con tự lấy cơ. – Con ngoan, rồi mai cô giáo phát phiếu bé ngoan cho con nhé! – (Nước mắt ngắn dài, phụng phịu cho đến lúc bạn để lại cặp trên giá mới thôi). Con đi học, rất thích được bà đón về. Hôm đấy bà bận, ông đi đón con, ông bảo rằng bà đi vắng. Về đến nhà, thấy bà vẫn còn ở nhà, con lăn đùng ra ăn vạ, bắt ông chở ra lớp để bà đi đón lại. Thế là ông lại lóc cóc đạp xe chở con ra lớp… Hôm đó mẹ mà ở nhà, mẹ nhất định sẽ không chiều con như thế.Các bạn sang chơi, có điều gì không vừa ý là con lại khóc lóc, chạy đi mách người lớn. Một lúc con lại mẹ ơi, mẹ ời… Mẹ giải thích đủ các kiểu mà con vẫn chứng nào tật nấy. Mẹ băn khoăn, không biết nên làm thế nào để giúp con bỏ tật mít ướt. Một hôm, con đang chơi cùng anh họ, anh gọi con là “Công chúa Mít Ướt”, con ngây thơ hỏi mẹ: – Mẹ ơi, sao anh lại gọi con là Công chúa Mít Ướt, công chúa Mít Ướt là sao hả mẹ? – Là người hay khóc nhè, hơi tí là khóc nhè, chuyện không đáng khóc cũng khóc. Tối, mẹ hỏi con: – Con muốn nghe chuyện Công chúa Mít Ướt không nào? – Có ạ. Con thấy không, lòng dũng cảm, gan dạ của công chúa đã được đền đáp xứng đáng. Công chúa cứu được mẹ và các bạn để trở về với cuộc sống hạnh phúc như trước. Công chúa được các bạn trả lại đúng tên Princess, không bị gọi là công chúa Mít Ướt nữa.