Giới thiệu truyện
sư đồ luyến, đọc nhập tâm khóc hồi nào chẳng hay.
Anh nam chính là người nhân từ, rộng lượng, cả đời đã thể với sư tôn không rút kiếm ra khỏi vỏ. Nhưng mà tư tưởng cổ hủ của thời đại, sự hà khắc của sư môn, áp lực của dư luận khiến hai thầy trò xa nhau. Vừa muốn bảo vệ nàng, vừa muốn giữ ân tình với môn phái, sư phụ đưa nàng đến nơi an toàn rồi chính mình quay về chịu tội, chịu sự trừng trị của giáo tắc…
Nữ chính là cô gái mạnh mẽ, lớn gan, không chuyện gì không dám làm, bao gồm náo loạn Thiếu Lâm cứu sư phụ rồi nhảy núi tự vẫn. Người chết thì không nói gì, người sống lại đau khổ cùng cực, bảo kiếm cũng phá lời thề mà hủy diệt tất cả. Sư phụ thành đại ma đầu, 1 ngày không giết ai thì khó ăn khó ngủ >_<
Nói chung là đọc thấy khổ…
–
“Sư phụ, hoan hảo là có ý tứ gì?”
“Chính là chỉ… Ngươi vừa thấy người nào đó liền vui mừng không thôi, muốn cùng hắn trọn đời bên nhau.”
“Vậy đồ nhi muốn cùng sư phụ hoan hảo, được không?”
“Rất tốt, rất tốt…”
“Ai nha, sư phụ, mặt ngươi sao lại hồng như vậy?”
“Khụ, sư phụ ngươi trước giờ khuôn mặt đều hồng như vậy.”
Sư phụ đứng giữa bụi hoa, tay áo tung bay, tựa như sắp bay lên trời.
Đồ đệ nhịn không được hỏi: “Sư phụ là hồ ly biến thành sao, vì sao nhiều năm như vậy cũng không già chút nào?”
Sư phụ chậm rãi nói: “Nếu ta là hồ ly, liền một ngụm ăn ngươi.”
“Đồ nhi không tin. Sư phụ từ bi, cho dù là hồ ly thì cũng chỉ là hồ ly ăn chay.”
“Sư phụ nếu là hồ ly ăn chay thì ngươi chính là cây cỏ.”
“Sư phụ…” Đồ đệ khóc thảm thiết, “Đồ nhi làm sai cái gì, sư phụ vì sao nhất định phải ăn đồ nhi…”
Sư phụ trầm mặc không nói, rũ mắt xuống ngắm nhìn nàng thật lâu, chợt khẽ cười nói: “Ngươi cứ ngu ngốc thế này cũng tốt.”