From: Dang Thi Thu Huong Sent: Monday, January 19, 2009 9:12 PMSubject: Gui nguoi me nuoi con mot minh va nguoi cha xa con
Chị Hồng Trang ơi,
Có phải chị nhìn cháu theo tâm trạng của chị. Chị cần anh ấy, nhưng có khi con chị hiện tại chỉ cần chị, người trực tiếp nuôi dưỡng cháu. Chị hãy để nước mắt chảy và rồi cuộc sống lại tiếp tục. Chúng ta là con người bình thường, đừng tự ép mình phải dũng cảm hay phải cố gắng vui vẻ khi mất mát và đau khổ. Vết thương nào cũng cần nhiều thời gian, có thể nhiều năm mới lành. Nhưng nó sẽ lành nếu chúng ta nỗ lực, cho chúng ta trưởng thành hơn.
Người đau khổ nhất theo tôi nghĩ là người cha không được nuôi con vì anh ấy mất đi những giây phút bên con. Anh ấy chẳng thể cảm nhận được điều chị cảm nhận hằng ngày hằng giờ. Anh ấy mất đi vai trò của mình trong cuộc đời con, mất đi một cái gì rất thiêng liêng và gắn bó với anh ấy. Dù chị có cố gắng bù đắp cho anh ấy thế nào thì những giây phút hôm nay cũng trôi đi chẳng bao giờ quay lại.
Nhiều người không được quyền nuôi con lo lắng và chê trách vợ cũ hoặc chồng cũ rằng họ ngăn cản tình cha con hoặc tình mẹ con của họ. Thực ra họ đâu có biết rằng dù người nuôi con có tạo ra bao nhiêu điều kiện thì người không nuôi vẫn không sao có sự gần gũi với con như khi còn trong một gia đình.
Người không được nuôi con phải nỗ lực rất nhiều để làm được những điều bình thường tưởng đơn giản như cho con ăn, đưa con đi chơi. Họ cũng không hiểu rằng tình ruột thịt là điều gì đó rất tự nhiên, càng cố gắng ngăn cản nó càng âm ỉ và mãnh liệt. Nhưng ngược lại càng tạo điều kiện xây dựng tình cảm, ta lại càng hiểu là nó rất mong manh.
Theo tôi, hạnh phúc của cha mẹ là được ở bên cạnh đứa con yêu chứ không phải là đợi 10, 20 năm nữa được có đứa con giỏi giang phụng dưỡng mình. Nuôi dưỡng đứa trẻ khác với trồng cây lấy gỗ với mục đích khai thác gỗ đúng không chị. Con chị lớn lên có thể yêu bố và mẹ như nhau và phụng dưỡng bố và mẹ như nhau, nhưng mà chỉ có chị được hưởng hạnh phúc bên con thôi.
Hạnh phúc vợ chồng tôi nghĩ cũng vậy. Nhiều người coi việc đàn ông lăng nhăng là đương nhiên, miễn sao họ có trách nhiệm với con cái, vẫn được con cái yêu thương, miễn sao họ biết điểm dừng, miễn sao không tai tiếng và miễn sao gia đình không tan vỡ. Tôi thì nghĩ hạnh phúc của phụ nữ trong gia đình là được chia sẻ và yêu thương hằng ngày chứ hạnh phúc không phải là sở hữu được ai đó hoặc giành giật được vị trí số 1 với ai đó với bao nhiêu là nước mắt và thủ đoạn. (Tất nhiên tôi đồng ý là gia đình cần nhiều nghệ thuật sống, thiện chí và làm cho cuộc sống con người thêm đầy đủ, dù có lúc sóng gió và đòi hỏi hy sinh).
Con trai tôi vừa qua 3 tuổi. Tôi thấy nói rằng trẻ em dưới 3 tuổi không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra quanh mình. Bản thân tôi chẳng nhớ nổi chuyện gì xảy ra năm 3 tuổi cả. Cho nên chắc chắn cháu không nhớ được giai đoạn còn nhỏ với bố mẹ. Chỉ chúng tôi là nhớ và nâng niu những kỷ niệm đó. Cháu cũng chẳng nhớ giai đoạn chúng tôi ly hôn dù sự căng thẳng của quan hệ vợ chồng tôi đã ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý của cháu. Tôi nhớ ngày bé có lần bố cháu chửi bới và đập phá đồ đạc và cháu cười khanh khách. Lúc đó tôi muốn khóc và muốn bảo vệ cháu, cháu quá ngây thơ và yếu đuối.
Sau khi ly hôn, khi thấy con tranh bố với các đứa trẻ khác tôi buồn lắm, nhưng rồi với sự giải thích của một người khác, cuối cùng tôi hiểu cháu cũng tranh đồ chơi, tranh bánh kẹo rồi vứt đi. Có thể cháu thấy vắng bố thật nhưng rồi những giây phút ấy sẽ trôi qua và cháu luôn tìm thấy những niềm vui khác.
Con tôi rất yêu bố một cách tự nhiên và tôi luôn dạy cháu yêu bố. Tôi yêu cầu anh ấy gọi điện cho con thường xuyên. Đợt nào nhiều tuần liền anh ấy không gọi cho cháu tôi rất đau lòng. Thấy anh ấy bận rộn với tình yêu mới không có thời gian cho con, tôi rất đau lòng suy nghĩ lung tung. Nhưng thực tế, chỉ vài lần bố ít gọi điện và với thời gian con trai tôi chẳng muốn nghe điện thoại của bố nếu đang đùa chơi.
Bố đến nhà mẹ thăm cháu rồi về thì cháu vui vẻ vẫy tay chào bye bye rồi tiếp tục chơi trò chơi của cháu hoặc quấn quýt với mẹ. Cháu phân biệt rất rõ ràng rằng gia đình mình có mẹ, bố sống ở gia đình khác. Đứa trẻ khi còn nhỏ gắn bó với những ai ở bên cạnh nó. Tôi nghĩ bố cháu sẽ đau lòng nếu gắn bó với cháu khi còn nhỏ mà cháu lại chóng quên như vậy.
Khi tôi kể cho cháu nghe về gia đình, về việc cha mẹ sống riêng, nhưng luôn yêu con, về việc bố có thể có em bé khác, con tôi lắc đầu buồn bã. Tôi ứa nước mắt. Bây giờ tôi hiểu cháu chẳng hiểu nhiều đâu, cháu buồn vì nghe thấy giọng nói của mẹ. Tôi nghĩ con tôi không cần hiểu nhiều và đánh giá việc chia tay của cha mẹ cháu. Cháu sẽ chấp nhận và thích ứng với việc đó. Trẻ con có khi thích ứng nhanh hơn người lớn nhiều vì chúng không phân tích nhiều quá và chúng sống tự nhiên không bị ảnh hưởng bởi các thói quen xã hội rằng thế này là hạnh phúc và thế kia là bất hạnh.
Có lúc tôi lo lắng quá rằng khi lên 5 lên 7 cháu sẽ tủi thân vì thấy không có bố chăm sóc. Có lúc tôi lo lắng quá vì cháu thích những thứ như ôtô, máy bay, cảnh sát, võ thuật, những thứ tôi chả hiểu gì cả. Rồi tôi đọc sách và hỏi chuyện gia tư vấn. Họ đều nói rằng trẻ con càng lớn thì khả năng nhận thức càng tốt và càng bị cuốn hút vào các sở thích riêng. Hơn nữa, con trai có xu hướng không lâm ly ủy mị. Cha cháu luôn được tôi nhắc đến, cha cháu không phải là cái gì đó bí mật gợi tò mò hay ám ảnh cháu.
Nhiều khi cháu nói với tôi “Ai cũng yêu con mẹ ạ” rồi cũng kể tên từng người trong gia đình. Thấy cháu không nói tên bố cháu, tôi vội vàng nhắc cháu là “Bố cũng yêu con”. Con tôi vô tư thêm bố vào danh sách rồi nhấn mạnh thêm “Bố thuộc gia đình khác”. Tôi sửng sốt lắm vì cháu mới 3 tuổi thôi. Tôi thấy rất thương cho bố cháu vì tôi biết anh yêu con. Chỉ có điều anh có lúc nào đó nghĩ giữ con cho anh là nghĩa vụ của tôi và chính sự ra đời của cháu lại cho anh sự tự tin tiêu cực đưa anh đi rất xa.
Nhiều người nói với tôi rằng sao tôi không thương cháu khi ly hôn, không biết khéo léo giữ hạnh phúc gia đình, giữ cha cho con mình. Tôi thấy rằng ly hôn là điều đau đớn nhất trong đời tôi từng trải qua. Đó là ác mộng lớn nhất của cuộc đời đổ ập xuống đầu. Tôi mất nhiều năm tháng để đứng lên và đôi khi vẫn thấy chưa thực vững. Tôi không bao giờ muốn việc đó xảy ra cả với tôi hay bất kỳ ai.
Nhưng tôi không hiểu những người nói rằng con tôi không có cha hoặc nói rằng tôi làm mất cha của con tôi. Không ai thương cháu bằng tôi và cha cháu. Cháu chỉ có một người cha không thể thay thế, đó là anh ấy. Dù cha cháu yêu ai và kết hôn với ai thì tôi hy vọng cha cháu vẫn luôn luôn chăm lo cho cháu và cháu vẫn luôn yêu cha, một tình yêu không cần thiết phải phán xét và mổ xẻ.
Chồng tôi, gia đình chồng tôi và người người nói với tôi rằng đàn bà ly hôn chỉ có thiệt. Tôi thấy ly hôn chẳng có lợi cho tôi, cho anh ấy và cho cả con chúng tôi. Nó là cái chết của một gia đình, những kế hoạch tương lai, sự đổ vỡ tình cảm, sự khủng hoảng niềm tin tinh thần. Cuối cùng tất cả đều thiệt thòi. Ly hôn không phải thứ đem ra để dọa, cũng chẳng phải là giải pháp hay ho.
Ngày mai, chồng tôi có thể lấy người xinh hơn tôi, trẻ hơn tôi, chiều anh ấy hơn tôi, yêu đương đắm đuối hơn tôi, nhưng cuộc sống đâu chỉ là sự so sánh bề ngoài. Cả hai chúng tôi đều đã bỏ phí rất nhiều thời gian hạnh phúc cho những điều nhỏ nhặt, tự xây lên bất hạnh và bi kịch cho mình, để tranh cãi, lừa gạt, ly hôn, ổn định cuộc sống và đi tìm hạnh phúc mới.
Trong thời gian đó nếu chúng tôi yêu thương nhau, tin nhau, hỗ trợ nhau, đầu tư cho nhau thì chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Cuộc sống ngắn ngủi quá đề chúng ta phí hoài như thế. Tôi tin trong sâu thẳm chúng tôi đều nhìn ra sai lầm của mình và đều đau khổ, đều trả giá.
Nếu anh ấy muốn hạnh phúc thì sẽ phải nỗ lực dù là với tôi hay với bất kỳ ai. Nếu anh ấy hạnh phúc nghĩa là anh ấy đã xứng đáng được hạnh phúc, chứ không phải may rủi. Nếu anh ấy có những đứa con khác thì cuối cùng bạn thấy đấy một trong những mục đích của gia đình vẫn là có những đứa con và nuôi dưỡng chúng, dù chúng ta có đập gia đình này đi để xây gia đình khác.
Nhiều lúc tôi buồn khi nghĩ rằng cha của con tôi có gia đình riêng, không thể có thời gian cho cháu, thậm chí không đóng góp nuôi cháu được đầy đủ như cháu cần. Suy cho cùng, những người sinh ra con mà không nuôi được đầy đủ là những người bất hạnh. Những người nuôi con mà phải dấu giếm hoặc căng thẳng với vợ chồng mới của họ cũng rất khổ, một cái khổ sở dằn vặt theo suốt cuộc đời.
Hôm nay tình yêu còn ngây ngất chúng ta chẳng nghĩ đến điều đó, nhưng trong khó khăn, tình cảm đổ vỡ sự chia sẻ và thẳng thắn về tiền bạc sẽ rất quan trọng. Ít ai lo được đầy đủ cho con chung và con riêng những điều kiện sống đầy đủ nhất, một cách đàng hoàng không gặp phải bất kỳ khó xử gì về tinh thần hoặc thiếu thốn về tài chính. Nếu cũng những con người ấy, thu nhập ấy, nếu họ sống cùng trong một gia đình chắc chắn chi tiêu và quản lý sẽ dễ dàng hơn. Hạng người nhơn nhơn chẳng nuôi con chẳng thương con thì thật đáng thương chẳng cần bàn tới.
Tôi không hy vọng con tôi sẽ trở thành Sarkozy, Royal, tổng thống và ứng cử viên tổng thống Pháp, hoặc Obama, Tổng thống Mỹ, những người chỉ được mẹ nuôi dưỡng và hầu như hoàn toàn chẳng có mặt bố. Tôi thấy con tôi rất cần bố và bố cháu cũng rất cần cháu. Đấy là hạnh phúc của cả hai phía không nên tước bỏ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bố cháu có thể chăm sóc cháu. Có lúc tôi rất yếu đuối nhưng tôi nghĩ rằng rằng điều làm con tôi hạnh phúc nhất là tôi hạnh phúc.