Hiền đam mê vẽ từ khi còn bé xíu, gần như lúc biết cầm bút cũng là lúc cô biết những nét vẽ đầu tiên. Tuy Hiền rất buồn khi không thi không đỗ vào đại học Mĩ thuật Công nghiêp nhưng cô không hề nản chí. Cô nộp đơn ngay vào học hệ cử tuyển của đại học Kiến trúc Hà Nội. Cô tin rằng “cử tuyển” chẳng nói lên điều gì nếu cô chứng minh được khả năng của mình.
Ba năm với một cô gái học ngành kỹ thuật, thật khó để có tiếng nói chung với tập thể đến 90% các bạn nam. Khi Hiền đưa ra ý tưởng cho công trình của mình, mọi người thường cho là “không tưởng”, là kì quặc. Hiền tâm sự rằng: “Trước đây mình vẫn biết con gái học kiến trúc sẽ bị thiệt thòi vì là số ít nhưng mình không thể nghĩ là các bạn nam lại phân biệt đến như vậy?”
Thế là cô quyết tâm “lên kế hoạch” chứng minh cho các bạn nam thấy mình là người như thế nào và nhất là con gái vẫn có thể làm được rất nhiều việc của con trai. Hiền đã miệt mài đi thực tế ngoài hiện trường, không ngừng học hỏi các các kỹ sư, kiến trúc sư để hiểu thấu đáo về chuyên ngành kiến trúc mà cô đã đam mê và lựa chọn.
Cuối cùng, Hiền đã gặt được trái ngọt bằng những nỗ lực và cố gắng không ngừng khi mà đồ án thu hoạch của cô đã nhận được sự đánh giá rất cao của thầy giáo và đoạt điểm cao nhất lớp trong sự thán phục của các bạn nam.
Với thành công của đồ án, Hiền càng vững tin con đường mình chọn là đúng đắn. Nhưng chỉ bằng sự cần cù thì chưa đủ, Hiền cho rằng khả năng và niềm đam mê mới là điều làm nên phép lạ. Hiền không ngừng tìm hiểu học hỏi những kiến thức mới, những phương pháp hay và không ngừng sáng tạo và sáng tạo… Cô tiếp tục gặt hái được nhiều thành công như luôn lọt vào top 5 của lớp, là bạn nữ duy nhất trong nhóm đại diện của trường tham gia festival sinh viên kiến trúc toàn quốc năm 2008.