Trước khi review thì làm show ảnh tổng công trong lòng em 😦
Về câu chuyện tình cảm ấm áp này thì nói thật mình rất thích nó, truyện này rất dễ đọc vì các chương được viết dưới dạng siêu đoản văn, đọc rất nhàn ❤
Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Tác giả: Yên Tử
457 chương 3 phiên ngoại
Thể loại: hiện đại, sủng, ấm áp, bao dưỡng tình nhân, giới giải trí, ôn nhu quỷ súc công x nhị hoá nhân thê thụ, hài hước, thanh thuỷ văn, bỉ bựa, SM nhẹ (thanh thuỷ văn mà có SM thì các bạn hiểu màn SM nó thế nào rồi đó =.= =))) )
Editor: Ngáo
Quỷ súc công là gì? Nói thật trước giờ chưa đọc bộ nào là quỷ súc công :)))) Quỷ súc công là công tàn nhẫn, vô tình, không lương thiện, không có lòng tư bi.
Nhân thê thụ là gì? Ôi hôm qua lướt facebook, có bạn bảo nhân thê thụ là gái giả thành nam á làm mình cười lăn lộn :)))) nhân thê thụ theo mình hiểu là thụ đảm đang, dịu dàng, hiểu chuyện, bao dung như 1 người vợ ý ~ nên mới gọi là nhân the đó :”>
Mình nghĩ phải là nhân thê thụ thì mới thông cảm và kiên nhẫn nổi với mấy bạn quỷ súc công, tại bạn công này “tâm thần” lắm ~
Mình mê truyện giới giải trí từ lâu lắm rồi, cái thời mình mê, mới có mỗi bộ Siêu sao tính cái gì hoàn, đọc không đủ đô :)) thời ý Siêu Sao còn đang edit cơ, chắc khoảng 1,2 năm nhưng cảm giác lâu lắm rồi ý ~ Bây giờ thì nhiều lắm mình đọc không xuể, Ôn Văn Nho Nhã, Cự tinh j j đó, v.v
Bộ này thì nhiều người đề cử lắm, nhưng lúc nó mới hoàn mình chưa hứng thú lắm, giờ mới đọc, giờ đọc thì đúng là quá ổn, quyển 2 của truyện này vừa hoàn chính văn, Ngáo đang edit phiên ngoại ~
Sao mình lảm nhảm nhiều thế nhỉ? Tai vì có nhiều thứ muốn nói quá, phần nào in nghiêng đều là mình tự kỉ hết nhá.
Mình cop word truyện này lâu rồi, từ lúc chưa có vụ report nhà cửa cơ, đọc xong word rồi giờ lại lên đọc onl để like cho Ngáo =)) Chả biết bạn ý có sợ luôn cái con độc giả này không :-ss
Trong số các nhà editor chắc có mỗi bạn Ngáo là bị rì pọt nhưng vẫn rất kiên cường lập nhà mới, post lại truyện, không hề nao núng, ngay cả mấy trò set pass, private bạn ý hình như cũng không làm ~ Thật là ngưỡng mộ! Trong khi rất nhiều nhà editor hoảng loạn, xong rồi pri hoặc pri hẳn hoặc nghỉ edit thì Ngáo vẫn mở rộng cửa chào đón mọi người :)))) làm 1 reader im lặng như mình thấy vui lắm, tại vì mình chả bao giờ comment nên hầu như các bạn editor chả biết mình là ai 😦 Thấy mình đúng là muộn tao ~
Mình thực ra thì không phản đối chuyện các nhà private, kể cả có private hẳn thì mình cũng không dám ho he gì vì mình hiểu edit là 1 công việc đòi hỏi nhiều công sức, nhất là những người edit tâm huyết, edit từ ngữ đa dạng, chú thích tỉ mỉ. Chỉ có 1 điều mình ghét đó là có những nhà editor mình cảm giác hơi kiêu, chưa kể còn bất lịch sự, cảm giác reader như nô lệ của họ ý 😀
Những nhà nào như Fangsui Fan, Fiery, Phù Anh Các, Ngáo, Huyết Phong đều là những nhà edit cần phải được trân trọng :((((( không các bạn ấy lại khó tính thì chỉ có reader thiệt thôi TT..TTTT
Quay lại với review thì truyện này nhìn số chương rất khủng nhưng nó viết dưới dạng tổng hợp của nhiều siêu đoản văn, mỗi chương chắc khoảng 100-150 chữ, rất ngắn, hơn 400 chương nhưng cũng chỉ có 180k chữ :v
Truyện ngắn, rất ngọt ngào ấm áp ~
Thụ tên là Trịnh Hoà, em nó là ngôi sao hạng hai, đã lăn lộn ở giới sô bít đã 8 năm, sắp hết hạn hợp đồng với công ty quản lý, lựa chọn duy nhất có thể giúp Trịnh Hoà ngóc đầu lên trong giới giải trí là tìm 1 kim chủ – 1 đại gia bao dưỡng, nâng đỡ, bơm tiền cho em nó ở các dự án ~
Sau đó em nó đến BEACHER – 1 club và gặp Bạch tiên sinh – Bạch Ân rồi hai người bắt đầu câu chuyện tình :v
Bạch Ân là tổ hợp của các loại tính cách như: ôn nhu, bá đạo, lạnh lùng, thâm tình, quan tâm, nóng nảy, đa nghi, ghen tuông, tàn nhẫn, máu lạnh ~ Các loại tính cách mâu thuẫn nhau đều xuất hiện, thế mới nói Bạch Ân là quỷ súc :)))))
Trịnh Hoà thì là chuẩn nhân thê luôn, dịu dàng, bao dung, có ghen tuông, đảm đang, nấu ăn ngon, giỏi việc nhà, dâm đãng, quyến rũ, ngốc ngốc ~ Trời ơi đáng yêu cực!
Truyện có rất nhiều tình tiết bỉ bựa =)) đọc không nhặt được mồm, ví dụ như ở chương 317:
Đang đi dạo, đột nhiên Trịnh Hỏa cảm thấy vui vẻ. Cậu luôn đột nhiên cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ như thế.
Về lại nhà khách, Trịnh Hòa đẩy chó ngố sang phòng bên cạnh, khóa lại, sau đó mới đi lấy cái áo ngủ hường phấn kia, vừa hát vừa đi vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, dòng nước bắn lên làn da mật ong của cậu, trượt xuống lồng ngực. Trịnh Hòa vén tóc ra phía sau, cầm ‘thằng nhỏ’ của mình kỳ cọ cẩn thận, dù cho cậu biết điều này không cần thiết, bởi Bạch tiên sinh chưa từng giúp cậu khẩu giao.
Trịnh Hòa vừa tắm vừa tự tiêu khiển, cậu sờ xuống vùng bí mật dưới mông kia, bôi dung dịch vệ sinh cho nó. Cuối cùng, vì lỡ bôi nhiều quá nên bọt ở mông càng ngày càng nhiều, cậu liền dùng đám bọt đó, nặn hình cục shớt trên mông, lắc lắc vài cái, bọt biệt cũng núng nẩy theo. Thấy vui quá, Trịnh Hòa không thèm nghĩ ngợi gì, hô lớn “Bạch tiên sinh, ông qua đây em cho xem cái này hay lắm!”
Bạch tiên sinh mở cửa, thấy tạo hình của Trịnh Hòa, ông mím môi cười, sau đó nhướn mày “Gì thế?”
Trịnh Hòa lắc lắc mông cho Bạch tiên sinh xem, ý là để ông nhìn rõ hơn một chút.
Tầm mắt của Bạch tiên sinh lại dừng lại ở cặp đùi trắng nõn do không bị ánh sáng mặt trời chiếu vào của cậu.
“Hay không?” Trịnh Hòa cười tủm tỉm.
Bạch tiên sinh cắm tay vào cục shớt bọt, nó liền biến hình. Trịnh Hòa tiếc rẻ, cậu đang chơi vui mà.
“Em muốn chơi thật sao…..” Bạch tiên sinh kéo khóa quần, để lộ ra quần sịp trắng, ông bước vào phòng tắm sũng nước dù chân đang đi tất, cười thâm thúy. Bàn tay còn lại của ông xuyên qua đám bọt xà phòng, đụng cái tới mông mềm mượt của Trịnh Hòa, sau đó liền cắm nửa ngón tay và cái động nho nhỏ của cậu.
Bấy giờ Trịnh Hòa mới nhận ra mình trót nhóm lửa, cậu bất chấp trên người còn bẩn, vội vã mặc áo ngủ, định chạy ra ngoài.
Bạch tiên sinh chắn ở cửa, ngăm mọi đường tẩu thoát, Trịnh Hòa đã mặc xong đồ, nhưng ngón tay ấy vẫn chọt ngoáy trong cậu, cậu sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Bạch tiên sinh……” Trịnh Hòa cầu xin tội nghiệp. Cậu còn chưa tắm xong, trên người còn trơn tuồn tuột, thực khó chịu.
Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm Trịnh Hòa hồi lâu, ông đang phân vân nữa ‘Abc cùng sữa tắm’ hay ‘Tắm sạch sẽ rồi xyz trên giường’.
Trịnh Hòa sợ quá, đánh rắm cái ‘búp’ một cái rõ to.
Bạch tiên sinh nhíu mày, ông mở cửa đi ra ngoài “Cho em 5 phút, súc ruột luôn cho tôi.”
Rõ ràng là, cái bệnh ưa sạch sẽ của ông đã chiến thắng.
…. Nói thật thì 囧囧囧囧囧囧囧囧
Bạch Ân bi bệnh tâm thần phân liệt cộng thêm chứng cố chấp, thế nên thần kinh của ông rất dễ bị kích động và phải sử dụng thuốc để điều trị, Trịnh Hoà đã ở bên ông và giúp ông vượt qua cuộc chữa bệnh vô cùng gian nan và mệt mỏi ~
Mình rất thích những truyện mà năng lực của công hoặc thụ được YY 1 tí, Bạch Ân trong truyện là một ông trùm có sức mạnh toàn diện, camera, máy ghi âm, nghe truyện khắp nơi :)))) Không tưởng tượng nổi khi quan hệ với Bạch Ân mà biết xung quanh có mấy chục camera thì Trịnh Hoà nghĩ gì luôn :v :v
Trong truyện Bạch Ân mắc bệnh sạch sẽ nên ông có ít nhân tình, đời sống tình cảm của ông khá thưa thớt, ông cũng không biết mấy cái trang web gay, mình không hiểu kĩ năng phòng the điêu luyện của ông có được nhờ đâu =.=”
Ở quyển này, các câu chuyện xung quanh Trịnh Hoà nên giới giải trí được đề cập nhiều hơn, dù đa số toàn chuyện tép riu, không có những tình tiết như tranh đất diễn, dìm hàng, scandal nặng đô, v.v nên đọc rất nhẹ nhàng, yếu tố làng giải trí trong truyện này chỉ để làm nền cho chuyện tình ngọt ngào của đôi Trịnh dở hơi – Bạch thần kinh :))))
Đây cũng là lần đầu tiên mình đọc công già gần 40 tuổi, dù vậy sức quyến rũ của Bạch Ân là vô bờ bến ~ cơ bụng 8 múi, con lai, 1m85, 74kg, có tiền, có quyền ~~~~~
11.
Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, mờ ảo, Trịnh Hòa nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, tự cảm thấy khó hiểu.
Sao mình lại ở đây?
Hình như bắt đầu từ một nụ hôn.
Nụ hôn nóng bỏng của Bạch tiên sinh.
“Cạch” Bạch tiên sinh đẩy cửa ra, cơ bụng tám múi đầy hấp dẫn, hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, bật thành hình trái tim.
Bạch tiên sinh ngồi xuống bên giường, quyện lấy tai Trịnh Hòa, nhẹ nhàng nói “Em đi tắm đi….”
Cậu cảm thấy cơ thể mình tê dại, giống như linh hồn thoát xác “Vâng….”
Bạch tiên sinh cười khẽ.
Không khí đang rất tốt, sao Trịnh Hòa có thể bỏ qua? Cậu ôm lấy ông, hôn nồng cháy “Em tắm rồi….”
Trịnh Hoà kém Bạch Ân 11 tuổi, khi hai người quen nhau thì Trịnh Hoà cũng gần 30 rồi nhưng mình thấy em nó tính loi choi như 18, 20 =))) thực sự chả thấy bóng dáng chín chắn của tuổi 30 ~ Hơn nữa em còn có làn da bóng loáng, trắng nõn như bánh bao, không thể nghĩ được Trịnh Hoà đã gần 30 luôn =))
Chúc mừng năm mới (2)
Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm vào bóng dánh Trịnh Hòa, nhìn cậu bị cá trong tủ quẫy té nước lên mặt, lại nhìn cậu xen vào chỗ mấy bác gái, chọn xương.
Lúc Trịnh Hòa đẩy mấy thứ đó về, mệt đến gẫy eo, chưa kịp nghỉ ngơi, Bạch tiên sinh đã quăng bom rất bình tĩnh “Bảo bối, tôi nhận ra, em giống đàn bà.”
Hàm Trịnh Hòa rơi cái đốp xuống đất.
Cậu là gay, nhưng dù sao cũng là đàn ông phỏng ?
Chính vì thế, trên đoạn đường tiếp theo, cậu không thèm để ý đến Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cũng không thấy sao, ông không phải người vì sắc mặt người khác mà khiến mình phiền não, chỉ liếc nhìn người đã theo mình hơn mười năm này suốt chặng đường đi, càng nhìn càng thấy gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không có vết lấm tấm nào, tay mềm mại, vừa nhìn là biết chưa từng làm việc nặng, sau khi cởi đồ, thân thể kia cũng thực đẹp.
Nghĩ nghĩ, Bạch tiên sinh bất giác nhớ tới mấy hình ảnh 18+, ông thấy cứ mần cậu trong đầu như thế cũng không sai, dù ta người ta ngay trước mặt mình, nhịn không được thì lột đồ đưa lên giường, vừa quyến rũ lại sắc tình.
Trịnh Hòa tuy làm mặt lạnh nhưng vẫn nhìn chằm chằm mọi cử chỉ của Bạch tiên sinh, thấy dưới chiếc quần tây trắng muốt của ông, có thứ dựng ngược lên, hâm hấp thế nào, tay duỗi qua theo thói quen.
“Bảo bối, em không giận?” Bạch tiên sinh giữ chặt cánh tay Trịnh Hòa, đưa tay cậu vào trong quần mình.
Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh, le lưỡi, giận quá, rút tay ra “Sao lại không giận chứ ! Bị nói là giống đàn bà, ai vui được !”
“Tôi khen em mà.”
Nói chung là cũng không biết viết gì nữa, mình cảm thấy Trịnh Hoà rất may mắn khi gặp được Bạch Ân, họ càng may mắn hơn khi Trịnh Hoà có 1 gia đình rất tâm lý, không hề phản đối gì và Bạch Ân quá cường đại, có thể bảo vệ hai người mọi lúc mọi nơi ~ Trên đời này hạnh phúc nhất có lẽ là gặp đúng người, đúng thời điểm và đến được với nhau, ít trắc trở :>
Cũng lâu lắm rồi mới đọc 1 bộ giải trí mà mình thích như thế này, kể cả bộ Siêu Sao của Vạn Diệt Chi Thương khi đọc mình cũng không phấn khích như bộ này :v Thích nhất mấy màn ghen tuông của hai bạn trẻ :))))))
78.
Trịnh Hòa thấp thỏm mở cửa, Bạch tiên sinh đang đứng cạnh cửa sổ lớn, đưa lưng về phía cậu.
“Bạch…… Bạch tiên sinh.”
Bộ dáng Bạch tiên sinh như chuẩn bị đàm phán, ông đi lại gần bàn làm việc, trên gương mặt lạnh lừng lần đầu tiên không xuất hiện nụ cười khiến người ta thoải mái.
“Nói đi.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa đột nhiên nhận ra, có lẽ Bạch tiên sinh giận thật. Điều này khiến cậu mừng thầm vì có lẽ, ông cũng để ý đến mình.
“Bạch tiên sinh, ngài giận sao?”
Bạch tiên sinh không nói gì, hai mày nhăn lại. Trịnh Hòa đành dằn cảm xúc muốn đùa giỡn lại, ngồi nghiêm chỉnh, nói “Đầu tiên, em là Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”
“Chứng cứ.” hiển nhiên là ông không tin.
“Ngài còn nhớ ai đã giới thiệu chúng ta với nhau chứ? Đào Tiệp có máu ghen rất nặng, nếu giữa bọn em thực sự có gì, cô ta đã lột da, xé xác em từ lâu rồi.”
“Không đủ, tôi đâu có biết tính cách cô ta thế nào.”
Lần đầu tiên cậu thấy khả năng phản logic của Bạch tiên sinh thực sự đáng ghét “A, còn có, chuyện của em và ngài Đào Tiệp cũng biết, có sự tồn tại của ngài, dù bọn em yêu nhau cũng đâu có kết quả?”
Bạch tiên sinh khoanh tay trước ngực, không nhìn Trịnh Hòa “Vậy ý em là tôi là vật cản cho em tự do yêu đương?”
“Không! Không phải! Ai nha….” Trịnh Hòa vò đầu bứt tóc, cậu thực sự không biết giải thích như thế nào, đột nhiên cảm thấy trong lòng thực khó chịu liền thốt ra “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút chứ!”
Gương mặt Bạch tiên sinh càng trở nên lạnh lùng “Sao?”
“Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ không? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”
Bạch tiên sinh vốn định cố gắng duy trì vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn không nhịn được mà nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười “Được rồi, biết em khổ, lại đây, tôi ôm xem gầy thế nào.”
80.
Hôm nay trong lúc bổ trang, Trịnh Hòa lén nghe được mấy chuyên viên trang điểm phía sau nói thầm về mấy thế lực xám ở thành phố H này, trong đó có Bạch tiên sinh. Đương nhiên, họ không dám nói tên thật mà chỉ xưng là B, nhưng Trịnh Hòa vừa nghe tới BEACHER liền nhận ra là ai.
Trịnh Hòa muốn nghe, cố ý nghiêng đầu về phía đó, mấy cô nàng nói nửa giả nửa thật nhưng Trịnh Hòa thấy đa phần vẫn là tin được, nhất là khi cậu nghe thấy B bao dưỡng rất nhiều người, bao gồm cả Đinh Chấn Dã đang rất nổi tiếng.
Đinh Chấn Dã là diễn viên mới lên được hạng một, bề mặt thì vẫn luôn trong sạch nhưng người trong giới đều biết anh ta có tính kiêu căng, hơn nữa gió chiều nào che chiều ấy.
Cơn ghen nổi lên, Trịnh Hòa lôi ra cuốn [Hướng dẫn tình yêu], dựa theo câu hỏi trên đó mà gọi điện về cho Bạch tiên sinh xem ông thích cậu hay thích Đinh Chấn Dã hơn. Bạch tiên sinh cảm thấy rất kinh ngạc khi cậu gọi đến nhưng vẫn bảo bí thư điều chỉnh ra 15 phút nghỉ ngơi để bắt điện của cậu.
“Bạch tiên sinh, ngài muốn nửa kia của mình như thế nào?”
“…… Nhiệt tình.”
Trịnh Hòa nhớ đến cách ăn nói và cư xử mạnh mẽ của Bạch Chấn Dã mà buồn bã “Vậy ngài thích loại hình như thế nào?”
“Đương nhiên là bền bỉ lúc trên giường.”
Trịnh Hòa không đỏ mặt như mọi lần mà càng cảm thấy thất vọng. Lúc lên giường cậu chẳng khác nào một khối thịt nát cả, mấy lần Bạch tiên sinh tắm cho cậu đều bảo cậu phải rèn luyện thân thể “Cuối cùng, ngài thích em sao?”
[ Không phải……]
Trịnh Hòa cảm thấy vành mắt mình đã hoe hoe, cậu quăng điện thoại xuống đất, thực sự muốn đánh người.
ĐM! ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!
Bạch tiên sinh bị tiếng động phía bên kia làm cho giật mình, nhìn màn hình: cuộc hội thoại đã chấm dứt, không biết lời vừa nãy người kia có nghe thấy không.
[Không phải em thì là ai chứ.]
Bonus ~
84.
Trịnh Hòa rửa tay rồi vào giúp hai người làm sủi cảo: “Lúc nào chị về thế ạ?”
“Mai, nó nói khó đặt vé máy bay lắm.”
Chị gái Trịnh Hòa là Trịnh Hâm Minh, lớn hơn cậu năm tuổi. Mấy năm trước cô lên Bắc Kinh dựng nghiệp rồi gặp chồng mình ở đó, hai người đã kết hôn, còn sinh một đứa con trai. Bà Trịnh vẫn luôn lấy cô chị làm ví dụ giục cậu mau ổn định đi.
Người khác có thể không biết nhưng Trịnh Hòa còn không hiểu chính mình sao? Cậu là thuần gay, lúc nói chuyện với nữ giới, giữ khoảng cách bình thường thì còn tạm, chỉ cần thân mật chút thôi cậu tuyệt đối sẽ nôn luôn tại chỗ.
Trịnh Hòa thấy cũng đến giờ, lặng lẽ chạy ra ban công gọi điện báo bình an cho Bạch tiên sinh, chưa nói chuyện được vài câu thì cha cậu đã gọi vọng ra từ trong phòng: “Hòa tử! Hòa tử, con ở đâu? Nồi trào rồi.”
“Đến đây đến đây! Bố giúp con bỏ vung ra với!”
Phòng bếp vang ra tiếng loảng xoảng, ông lại kêu tiếp: “Vung rơi vào nước rồi! Biết sao giờ? Hòa tử! Nhanh lên!”
“Đến đây đến đây, ai nha, đúng là bố con nha….” Trịnh Hòa vội nói: ‘Lần sau lại nói chuyện’ rồi chạy đến cứu bếp.
Bạch tiên sinh nghe bên kia cứ có tiếng ‘lầm rầm’ vọng lại, cây bút trên tay vẽ một hình trái tim lên bản hợp đồng trước mặt.
Thư ký ho một tiếng.
Bạch tiên sinh khép hợp đồng lại, bình tĩnh nói “Đi in bản khác.”
“Vâng.”