Khách quan không thể
Edit: Ying Ying
–
03
Về sau, Lâm An Mạc thường xuyên nhìn thấy vị khách quan kia tới dùng cơm, có khi còn mang theo bằng hữu tới cùng.
Nghe bọn họ nói chuyện bên trong, Lâm An Mạc cuối cùng cũng biết khách quan kia gọi là “Hàn Dật”. Y không viết ra, chỉ lẳng lặng đọc đi đọc lại trong lòng.
Lâm An Mạc còn biết người nọ tới đây là để gặp mặt bằng hữu, chỉ ở lại mấy ngày, tháng sau đã phải rời đi. Nội tâm y cảm thấy rất khổ sở, nhưng lại không biết tại sao.
Mỗi lần Hàn Dật tới dùng cơm, Lâm An Mạc luôn cẩn thận ngắm nhìn người nọ thêm vài lần. Không biết có phải do ảo giác hay không, Lâm An Mạc lại cảm thấy Hàn Dật luôn nhìn chằm chằm vào ót mình. Những lúc cảm thấy như thế, tim y lại cứ đập rộn lên, mặt càng lúc càng bị hun nóng.
Hôm đó vào lúc giữa trưa, Hàn Dật lại dẫn bằng hữu tới dùng cơm, hắn vẫn vào nhã gian, gọi món ăn rồi ngồi thưởng thức trà chờ người dọn món.
“Ta cứ nghĩ đồ ăn nhà ta kém hơn khách điếm Duyệt Lai này, hóa ra là do người kém hơn.” Vị bằng hữu trêu ghẹo nói, “Thế nào, ngươi coi trọng tiểu nhị kia?”
Hàn Dật im lặng không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
“Thích thì cứ trực tiếp ôm người về là được, cần gì lúc nào cũng chạy tới đây dùng cơm.”
“Ta không muốn ép buộc y.” Hàn Dật đặt chén trà xuống.
“Phốc!” Vị bằng hữu kia rất không nể mặt mũi phun sạch trà đã uống. Dưới ánh mắt giết người của Hàn Dật, vừa cười vừa lau miệng, nói: “Ta biết rồi, để ta giúp ngươi một tay, thử một chút là biết ngay tiểu nhị nho nhỏ kia có thích ngươi hay không.”
Ăn xong xuống lầu, lúc đi ngang qua Lâm An Mạc, vị bằng hữu kia mở miệng nói: “Hàn Dật này, Túy Hoa lâu thật sự không tệ, đêm nay ngươi nhất định phải chừa mặt mũi cho ta, ở lại lâu một chút, còn nhiều thứ ta chưa chiêu đãi ngươi đâu. . . . . .”
Lâm An Mạc đang lau bàn thì dừng tay, trong lòng ẩn ẩn đau đến khó chịu. Hàn Dật là con nhà giàu, có quyền có thế, chắc hẳn rất thích những cô nương biết đánh đàn xướng khúc ở Túy Hoa lâu, sẽ không ở đây thích một tiểu nhị chỉ biết lau bàn không biết vài chữ như mình. Lâm An Mạc nghĩ tới đây, khóe mặt không nhịn được đỏ lên.
Hàn Dật xoay đầu nhìn lại, vừa vặn bắt gặp thân ảnh Lâm An Mạc cúi đầu khổ sở.
“Người ta đã sắp khóc rồi, còn không phải thích ngươi sao?” Vị bằng hữu nói xong, tiêu sái phe phẩy quạt, “Ta vẫn muốn đến Túy Hoa lâu tìm tri kỷ, ngươi tự mình giải quyết đi.” Dứt lời liền quay đầu rời đi.
Khóe miệng Hàn Dật nhịn cười, tiểu nhị ngốc ơi tiểu nhị ngốc, ta không muốn ép buộc ngươi, nhưng bây giờ là ngươi tình ta nguyện, đừng trách ta ăn ngươi đến không còn một mảnh.
Dạo quanh thành mua một ít đồ, đến gần chạng vạng tối Hàn Dật mới trở lại khách điếm Duyệt Lai. Vừa bước vào cửa liền tìm chỗ ngồi xuống.
“Khách. . . . . . Khách quan. . . . . .” Lâm An Mạc ngoài ý muốn thấy người đáng lẽ đã đi Túy Hoa lâu lại quay trở về, “Là. . . . . . Quên thứ gì sao?”
“Ngươi chọn.” Lại đặt một thỏi bạc lên bàn.
“. . . . . Nhã gian?” Lâm An Mạc mờ mịt hỏi.
“Ta dùng ở đây.” Hàn Dật nói xong lại nhàn nhã uống trà.
Lâm An Mạc cầm lấy bạc, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, y len lén ngó trộm Hàn Dật đang ngồi im ngoài đại sảnh vài lần.
Vừa lúc đang nhìn, Hàn Dật lại nói với y: “Tiểu nhị, sắp xếp một gian phòng hảo hạng, tối nay ta sẽ ngủ lại, đồ ăn khuya dùng trong phòng.” Sau cùng còn bổ sung một câu, “Ngươi tự mình dọn lên.”
Lâm An Mạc quẫn bách sợ bị nhìn thấu, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ không tên.
Ban đêm, xem chừng bởi vì luôn nhìn trộm người nọ nên bị hắn uy hiếp, Lâm An Mạc phải tự mình bưng đồ ăn khuya vào phòng nào đó.
“Khách quan ngài làm gì. . . .” Vừa dọn đồ ăn lên bàn, Lâm An Mạc đột nhiên bị Hàn Dật ôm lấy từ phía sau. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người nọ ném lên giường.
Hàn Dật đè người dưới thân, mỉm cười một cái khiến Lâm An Mạc si ngốc ngắm nhìn.
“Ngươi mỗi ngày đều trộm nhìn ta chắc là rất mệt nhỉ, lần này dứt khoát để ngươi nhìn rõ từ trong ra ngoài luôn.” Vừa dứt lời liền bắt đầu cởi quần áo Lâm An Mạc.
“Khách quan không thể, ưm. . . . . .”
Hoàn
–
Hụ hết rồi nhưng thịt đâu 〒﹏〒 ~
Đoản văn thôi ~ mọi người đọc giải trí nhé kakaka