- 4 câu cho cuộc sống
- Nhìn người với lòng bao dung
- Hạnh phúc là gì?
Một chú tiểu nhỏ tuổi thấy vậy liền hỏi lão hòa thượng rằng, chàng trai ấy thành kính như vậy, chắc sẽ được như cầu, lão hòa thượng lắc đầu.
Chàng trai trẻ không đỗ bảng vàng làm quan nhưng vì có sức khỏe và khí chất hơn người nên đã gia nhập quân đội và nhanh chóng trở thành một vị tướng tài, lập nhiều chiến công. Mười năm trôi qua, chàng trai trở về quê nhà với mong muốn lập gia đình để yên bề gia thất. Anh lại lên chùa cầu xin được duyên lành và hạnh phúc viên mãn đến trọn đời. Chú tiểu năm xưa lại hỏi lão hòa thượng câu hỏi cũ, lão hòa thượng im lặng lắc đầu.
Chàng trai lấy được người vợ hiền nhưng do bị kẻ xấu đổ oan mà anh bị giáng chức, thế là từ một vị tướng quân oai phong lẫm liệt nay ông chỉ là viên quan quèn ở địa phương, biết bao chí nguyện lớn lao đều không thể thực hiện được nữa. Thời gian trôi đi, chàng trai nay đã trung niên lại lên chùa thành kính xin được cho con cái mình đỗ đạt, công danh sáng lạn để hoàn thành những chí nguyện dang dở của mình. Chú tiểu nhận ra, chưa kịp quay sang hỏi lão hòa thượng thì đã thấy ông khẽ lắc đầu.
Nhiều năm nữa lại qua đi, người đàn ông trung niên giờ tóc đã điểm bạc, ông đã xin từ quan trở về sống an cư nơi thôn dã. Giờ đây ông đã chẳng còn hoài bão, cũng chẳng còn chí nguyện gì, mọi chuyện đều nhạt nhòa như mây khói. Ông lặng lẽ lên chùa, vẫn dập đầu thành kính và bày tỏ: “Thưa Đức Phật, ngày trước, con đã nhiều lần đến đây cầu nguyện, nhưng dường như Người vẫn chưa nghe thấy lời con. Hôm nay dẫu Người có không nhận lời, con vẫn xin được bày tỏ tấm lòng con. Cha con mất sớm, mẹ một mình nuôi con khôn lớn. Thời trai trẻ, con có thể tung hoành ngang dọc, vùng vẫy núi sông, ấy là bởi có mẹ hiền chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ. Giờ mẹ con tuổi đã gần đất xa trời, con chỉ mong sao bà có thể sống bình yên vô sự, an hưởng tuổi già suốt quãng đời còn lại. Con giờ chỉ xin một điều này thôi, con không cầu mong gì hơn nữa”.
Chú tiểu ngày nào nay đã trở thành vị hòa thượng, còn lão hòa thượng đã viên tịch từ lâu, vị hòa thượng đã hiểu ra những cái lắc đầu của lão hòa thượng xưa kia, giờ đây nghe lời xin cầu của người đàn ông, vị hòa thượng khẽ mỉm cười gật đầu. Người đàn ông thanh thản bước ra khỏi cổng chùa, về tới nhà ông nghe tin, hai người con trai của mình đã đỗ bảng vàng sau nhiều lần thi trượt, còn tin vui hơn là ông đã được hoàng thượng giải nỗi oan xưa và phục lại chức xưa. Ông rất vui nhưng xin từ chối nhận chức, ông chỉ muốn được làm một người con hiếu thảo, sớm tối chăm lo cho mẹ già những tháng ngày cuối cùng.
Khi con người ta có thể buông bỏ mọi dục vọng, buông bỏ mọi truy cầu, không mong gì cho bản thân mình, không màng tư lợi, hoàn toàn lo nghĩ cho người khác thì một cách tự nhiên, mọi chuyện tốt đẹp sẽ không cầu mà đắc.