[Thơ Hay Sưu Tầm] Chùm thơ người đàn bà khóc, thơ buồn viết về người đàn bà với những giọt lệ rơi. Thơ đàn bà buồn khóc vì tình yêu, gia đình và số phận không được may mắn.
NGƯỜI ĐÀN BÀ NGỒI KHÓC
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Người đàn bà ngồi khóc Cho cuộc tình đã qua Sương rơi trên mái tóc Thời gian giờ phôi pha
Người đàn bà ngồi khóc Tình xưa giờ đã xa Lệ hoen nơi khoé mắt Mà vẫn nhớ người ta
Người đàn bà ngồi khóc Tiếc thương một đời hoa Đôi mắt trong như ngọc Mái tóc đen mượt mà
Người đàn bà ngồi khóc Sau nửa đời bôn ba Lúc lên đèo xuống dốc Như một kẻ không nhà
Người đàn bà ngồi khóc Thương mẹ và nhớ cha Thương nửa đời khó nhọc Nước mắt rơi nhạt nhoà.
NGƯÒI ĐÀNBÀ … IM LẶNG Thơ: Hà Nguyễn
Người đàn bà khóc tiếng khóc lặng câm Nghe âm ỉ những nỗi đau có thật Thương lắm nỗi những cánh cò trong đêm chật vật Kiếm bình yên trong khoảng tối đi tìm
Người đàn bà khóc nhẹm trước trôi nổi… nổi trôi Thương mảnh đời những nỗi niềm cô lẻ . Ánh trăng đêm gần như đang tự tìm một kẻ Gặm tâm hồn trong mục rữa … rối ren
Người đàn bà im lặng trước giông bão mây đen Thương đôi mắt hoen lệ tràn mi khóc Ước ao gì những mong manh trong cuộc đời gai góc Xót phận má hồng bạc mệnh… thương em.
GIỌT NƯỚC MẮT CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ
Thơ: Phạm Thị Ngọc Thanh
Khi đau khổ Người đàn bà khóc Từng giọt nước mắt lăn trong trái tim khô Những người đàn bà đau, trong mắt rất dại khờ Cả khoảng trời cho đi không nhận lại.
Vốn sinh ra là đàn bà khổ ải Càng sống nội tâm càng tổn thương nhiều Giọt nước mắt lăn dài vì yêu Vì những hi sinh không hẹn ngày đền đáp.
Giọt nước mắt của người đàn bà chai sạn Còn đau hơn ngàn mũi kim đâm Khi tâm hồn đã chết mà lý trí vẫn đau Thì tổn thương chẳng thể nào đo đếm.
Giọt nước mắt của người đàn bà dập tắt muôn ánh nến Mọi lung linh trong dĩ vãng cuộc đời Con đường trải hoa hồng là lừa dối thôi Chỉ sỏi đá và chông gai có thật.
Có cả những giọt nước mắt lăn vì niềm hạnh phúc Sự yêu thương đúng lúc họ cần Những người đàn bà giống như những hạt mầm Chỉ nảy chồi đơm hoa sau những ngày rất đắng.
KHÓC KHÔ ( Viết cho những người đàn bà khóc khô)
Kệ em! Cứ mặc sóng đời xô em xem đến đâu Em đã tận cùng của nỗi đau. Có nghĩa là không thể đau thêm được nữa Những tưởng sẽ khóc ròng khi niềm tin òa vỡ Mà không! Khi nỗi đau như máu đã bầm đông Là dĩ nhiên kết tủa Em rơi vào trống tênh Không thương, không nhớ, Anh hóa con số không tròn trĩnh ở trong mình. Xin anh đừng quan tâm đến em Những sắc lạnh của mảnh vỡ cuộc tình Không còn giá trị Đã không thương nhau, đừng bắt em khinh bỉ Nhé anh! Em đã như con sông chở nặng những phù sa nuôi mầm xanh Ví cuộc tình mình như bãi bồi Em tháng ngày không toan tính. Mà một ngày như số không tròn trĩnh Em chưa kịp vui một ngày Mà hóa hư vô Em nghẹn lòng nuốt nước mắt Khóc khô….!
NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC .. Thơ: Dương Phong
Người đàn bà khóc không có giọt nước mắt Chỉ có niềm đau đông đặc thành dòng Số phận con người như có như không Ai khốn nạn ?… trong trò đùa dai dẳng
Người đàn bà ôm con của mối tình vớ vẩn Giữa thứ tha và căm hận khốn cùng Chưa kịp hiểu rằng tình yêu có hay không Người chợt đến.. chợt đi trong lẵng lặng
Người đàn bà của mối tình chớp nhoáng Để cả đời mang nặng gánh dư âm Chưa kịp hiểu đó có phải cuộc tình Sao có thể chứng minh người phụ bạc ??
Người đàn bà ôm con ..lòng tan nát ….
KHI ĐÀN BÀ SANG TUỔI 40… Thơ: Dung Áo Dài
Người đàn bà bước sang tuổi bốn mươi Có những lúc hay cười rồi hay khóc Không phải vì việc chân tay khó nhọc Họ thế ư ,do chăm sóc của chồng
Khi đàn ông họ nổi cáu điên khùng Thì đàn bà họ dửng dưng yên lặng Không đôi co bởi không còn hiếu thắng Lời lại qua sứt mẻ chẳng hay gì
Thấy ngượng với con sợ cả chia ly Thôi im lặng cứ ôm ghì tất cả Mọi việc đến tay mà không vội vã Lặng lẽ làm thôi, chả muốn vãn than
Tuổi bốn mươi tâm hồn vẫn ngập tràn Khát yêu thương vẫn miên man hớn hở Khi lạnh lòng muốn ai kia che trở Mùa đông về thèm nhắc nhở quàng khăn
Tuổi bốn mươi da mặt có nếp nhăn Tóc điểm bạc song hành vài sợi nhỏ Vẫn nhanh nhẹn láu lỉnh như sóc thỏ Vẫn yêu thương muốn bày tỏ vào thơ
Tuổi bốn mươi chưa thể hết mộng mơ Vẫn khao khát có người chờ trong mộng Vẫn dại khờ câu miệng lời lóng ngóng Vẫn dập dồn khi mong đợi niềm vui
Viết vài câu chỉ phác họa thế thôi Chứ đâu phải cuộc đời ai cũng thế Rất nhiều người bị đau thương dâu bể Nghiệt ngã lòng chẳng còn dễ yêu ai.
********* Thơ: Thiên Di
Tiếng ai khóc nữa đêm sao mà nghe ai oán Người đàn bà lặng lẽ rớt những giọt niềm đau Đêm canh thâu nghe sao mà quặn thắt Đêm của người đàn bà bị bỏ rơi là ta
Bao năm trời đằng đẳng em chỉ có anh thôi mà Tuổi trẻ của em người đàn bà già nua xấu xí Anh cũng đã hưởng trọn cái rực lửa,xuân thì Giờ anh phụ bạc người đã cùng anh chăn gối
Em đã làm gì sai khiến anh tệ bạc Em vẫn giữ đúng mực là người vợ hiền ngoan Nào có lăng loàn hay hư thân mất nết Vậy mà cũng không giữ nổi anh trong vòng tay này
Anh bạc nhược ,anh vui say cùng bao người khác Họ hơn em ,họ có được anh vì họ đĩ thoã biết hoan lạc Dạng háng mỗi đêm để giữ bước chân anh bao lần Gieo trái đắng có ngày niềm đau anh sẽ phải nhận
Em khóc lần này không phải vì anh mà khóc vì con Cho những xót xa ,ân hận của một người đàn bà thất bại Không biết cách giữ gia đình ,giữ cha cho con còn trẻ dại Người đàn bà là em,đêm về tự ôm ngực nuốt niềm đau …
NGƯỜI ĐÀN BÀ YẾU ĐUỐI Thơ: Hoàng Hôn Tím
Em người phụ nữ chẳng to tiếng bao giờ Khi giận dỗi anh cứ dại khờ chẳng nói Bởi em đã qua một cái thời nông nổi Cũng không dối lòng để đánh đổi nỗi đau
Em người phụ nữ nắng, mưa đã dãi dầu Chưa một lần than hay âu sầu buồn chán Nắm lấy tay em vết sần còn chai sạn Bươn trải cuộc đời cửu vạn vẫn nặng mang
Em người phụ nữ ! Cũng muốn được mơ màng Cũng mơ được yêu, để nồng nàn đắm đuối Dẫu biết bao năm giờ chúng mình có tuổi Ước được một lần theo đuổi trở lại xưa.
MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC Thơ: Đăng Vinh Trần
Khóc nữa đi em để nhẹ sầu Duyên hờ, phận trái, bởi vì đâu Bao ngày mộng ảo ôm lòng khổ Bấy thuở mơ huyền giữ dạ đau Chẳng rõ ân, tình, chưa thấm đậm Không tường nghĩa, ái,đã phai nhàu Ngày đêm ngóng đợi âm thầm nẫu Trở lại tình xưa đã cắt cầu .
EM – NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC TRONG ĐÊM Thơ: Ca Thương
Hãy tựa vào ngực anh mà khóc đi em Khóc cho vơi bớt buồn đau, mỏi mệt Chỉ nhìn vào mắt em là anh biết hết Đừng dối lòng, đừng khoe tim thép em ơi
Mái tóc nhuộm đen nâu, không che hết cuộc đời Lớp phấn hồng chẳng làm em rạng rỡ Bởi trái tim em nhiều đêm trăn trở Em muốn vượt qua đường mà không mở được lối ra
Em vẫn là em – một người đàn bà Rất bình thường như nhiều người đàn bà khác Cũng giận hờn, ghen tuông, yếu mềm, khao khát… Nhưng vẫn tỏ ra mình cứng rắn, thành đạt, tự tin
Hãy khóc to đi em, đừng day dứt trong tim Như Biển anh dậy sóng thét gào trong bão tố Khóc cho vơi đi bao đau thương, buồn khổ… Để ngày mai vươn vai thấy đời rực rỡ bình minh !
PHẬN EM-NGƯỜI ĐÀN BÀ Thơ: Bé Xinh
Đàn bà ư ? Sao lại lắm chua cay Uống nhiều đêm chưa cạn dòng nước mắt Một khối sầu gom vào lòng nén chặt Biết ngày mai, liệu có ánh nắng hồng
Người đàn bà chới với giữa khoảng không Xoè bàn tay níu yêu thương rạn vỡ Người đàn bà ngồi góc tối nức nở Để tim mình trầy xước ứa niềm đau
Người đàn bà tự hong vết thương nhàu Mang xót xa đắp chuỗi ngày đơn độc Người đàn bà đêm từng đêm vẫn khóc Chẳng xoá nhoà, nổi hai chữ “nợ duyên”
Người đàn bà rồi đây cũng hoá điên Bao tủi nhục nuốt vào trong lặng lẽ Ba chục xuân xanh, tàn phai sắc trẻ Gom hết cho đời những nồng ngọt chắt chiu
Người đàn bà chôn kín biết bao điều Kể cho ai nghe, tỏ nào người thấu Người đàn bà chân lỡ nhầm bến đậu Gánh đến bao giờ hết nỗi đắng cay
Người đàn bà níu giọt nắng cuối ngày Mong con thơ được ấm êm, hạnh phúc Người đàn bà đến giờ đây kiệt sức Tự ru mình vào giấc ngủ ngàn thu.
***Chùm thơ liên quan: + Thơ và Status viết về Người Đàn Bà với nhiều góc nhìn khác nhau + Thơ Hay Về Đàn Bà (những lời tự sự có thể bạn sẽ đồng cảm)