Hình như chuyện của em không nghiêm trọng như vấn đề của các mẹ, nhưng người ta bảo góp gió thành bão, những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày tích tụ dần, không biết đến lúc nào sẽ thành bão, nhưng bây giờ thấy tình cảm dành cho chồng không còn được như trước nữa thì phải.Bắt đầu cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt. Em có bầu nhưng chồng không quan tâm lắm. Nhiều lúc tủi thân phát khóc. Nói với chồng thì chồng cú coi như là mình nói đùa vậy. Rồi nhiều chuyện khác không thể chia sẻ được với chồng. Mà chồng em thái độ rất kì cục. Hai vợ chồng mà bàn bạc hay nói chuyện j mà trái ngược quan điểm một chút là nói to rồi không thèm bàn bạc với vợ nữa. Không bao giờ tôn trọng ý kiến của vợ j cả. Lúc nào cũng cho là mình đúng. Không quan tâm xem vợ nghĩ j, thích j cả. Vợ mà nói j không đúng ý mình là bảo em bị dở à, hoặc sao em ngu thế. Em đã góp ý nhiều lần rồi nhưng vẫn không thay đổi. Em đang có bầu, khó ngủ, đêm ngủ hay lục xục, nằm xoay bên nọ bên kia, chồng không vỗ về vợ ngủ ngon thì thôi mà nhiều lúc còn tỏ vẻ khó chịu vì làm chồng khó ngủ theo. Càng ngày em càng cảm thấy khó chia sẻ được với chồng, vì quả thực là 2 vc quan điểm rát khác nhau, mà mỗi khi bàn bạc mà khác quan điểm là lại quát rồi không thèm nói với vợ nữa. Nên bây h em chán chẳng còn muốn bàn bạc bất cứ chuyện j với chồng nữa. Nhà em đến cuối năm nhận nhà mới, vì em sắp sinh lại về quê sinh nên em muốn đi tham khảo trước một số vật dụng. Nhưng chồng đi làm suốt, ngày nghỉ thì lại đi chơi thể thao. Vợ rủ đi khảo giá đồ thì chỉ muốn đi xem cho nhanh, rồi chỉ lấy cái này nhé, thế là xong, chẳng cần biết vợ có thích không. Nói chung là chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng cứ lặp lại hàng ngày. Em cảm thấy buồn và mệt mỏi quá; chẳng biết phải làm thế nào nữa. Vì em nghĩ vợ chồng thì phải tìm được sự đồng cảm, chia sẻ với nhau; chứ cứ như thế này thì cuộc sống vc tẻ nhạt và vô nghĩa quá. Buồn mà chẳng biết phải làm sao. Nhiều lúc nghĩ nếu không vì đứa con sắp ra đời chắc là em đã chia tay rồi. Mà có con rồi mà cứ như thế này chắc em cũng chẳng chịu được mất. Có những lúc em đã nghĩ để có con rồi xem thế nào; nếu cứ vẫn như vậy chắc em sẽ nuôi con một mình mất. Nhưng bây giờ tâm trạng của em rất tồi tệ; sắp sinh con mà lúc nào cũng buồn bực, ức chế, chẳng thiết ăn uống j cả, em chỉ sợ ảnh hưởng đến con thôi. Em bế tắc quá.