Vậy chúng ta cần bao nhiêu tiền để hạnh phúc?
Nếu bạn đã từng có dịp đến làng Mai ở Thái Lan hay ở Pháp, bạn sẽ thấy các nhà sư ở đó đều không kiếm ra tiền, nhưng họ lại có những đủ đầy của hạnh phúc. Tất nhiên, thông qua sự đóng góp của bà con xa gần mà họ không phải lo đến những nhu cầu sinh tồn căn bản như cơm ăn hay áo mặc. Nhưng đây là một ví dụ chỉ ra rằng, người ta không cần quá nhiều vật chất để đạt được hạnh phúc.
Nếu bạn còn nhớ ở đâu đó có học hay đọc được về tháp nhu cầu của Maslow, thì đây là một cái tháp nêu ra các trật tự nhu cầu con người. Ở đáy tháp là nhu cầu sinh tồn như có cơm ăn áo mặc, có một nơi trú ngụ. Khi vượt qua nhu cầu sinh tồn, người ta tìm đến nhu cầu được bảo vệ, được yêu thương và nhu cầu được coi trọng, nhu cầu được khẳng định bản thân.
Tiền bạc là một công cụ để thỏa mãn được nhu cầu ở đáy tháp. Khi tiến lên phần phía trên của chiếc tháp nhu cầu này, mọi thứ trở nên rắc rối hơn. Nhiều người tin họ có thể dùng tiền bạc để mua tình yêu, mua sự tôn trọng. Nhưng tôi nghĩ đây là cách nhanh nhất khiến một người trở nên bất hạnh, vì nỗi sợ – khi tiền của mình bay đi mất thì mình không còn được yêu thương nữa – không dễ chịu chút nào.
Một hạn chế của tháp nhu cầu Maslow là sự cứng nhắc về những trật tự của những nhu cầu này. Người ta không cần phải đợi đến lúc cơm no áo ấm mới có nhu cầu được tôn trọng hay yêu thương. Người ta không cần đợi đến lúc giàu có mới có nhu cầu giúp đỡ người khác hay đóng góp cho xã hội. Trong khi đó, có những người cả đời đeo đuổi tiền bạc, khi đã có chút dư dả mới nhận ra sức khỏe mình đang xuống dốc và thời gian còn lại của mình trên thế giới này không còn nhiều nữa.