Tôi gặp bế tắc trong hôn nhân đã 4 năm nay rồi. Tôi tự ví tôi như con kiến mà leo cành đa, nó là một cái vòng luẫn quẫn không lối thoát. Tôi lập gia đình vào năm 28 tuổi, cũng không thể nói đây là tuổi bồng bột được khi mà đã tn ĐH và đã đi làm đến 6 năm. Tôi gặp KK trong vấn đề con cái, đến 7 năm sau cưới tôi mới có con, nên cũng không thể trách tôi quá quan tâm chăm chút cho bé từng li từng tí. Tôi đã không may mắn trong hôn nhân khi lấy phải người không như mình mong muốn, nhưng tôi vẫn luôn tự an ủi rằng có ai mà đạt được điều mình mong muốn cả đâu để rồi cố gắng sống làm việc tốt hơn, yêu thương con hơn.Tôi sinh ra trong một gia đình bố mẹ là công chức có chút của cải. Và được giáo dục tốt nếu không nói là nghiêm khắc. Chồng tôi về trình độ học vấn tuổi tác, công việc cũng cân bằng với tôi và xuất thân từ con nhà nghèo (với tôi thì vẫn nghĩ là xuất thân từ con nhà nghèo vẫn tốt hơn, vì sẽ có tư chất và chí tiến thủ tốt hơn).Nói ra thì các mẹ cho rằng bệnh của PN là bệnh “than”. Nhưng tôi vẫn cứ muốn than cho thân mình. Tôi có con đã khó mà sinh ra bé còn khó nuôi gấp nhiều lần. Năm đầu tiên số ngày nằm viện của 2 mẹ con nhiều hơn ở nhà. Khi BV bảo đem bé về nếu tự qua được thì sẽ qua chứ không chữa được, tôi đã gần như phát điên. Tôi đẫ đọc rất nhiều sách báo TL và hy vọng là nếu tây y chịu thì sẽ có đông y. Tôi đã kiên nhẫn chữa cho con bằng thuốc đông y và rồi trời cũng thương tôi, bé đã khỏi bệnh như một phép màu trong vòng 3 tháng, đến BS cũng phải ngạc nhiên. Tôi đã đầu tư công sức chăm lo cho bé với tất cả KN có thể kể cả phải nghỉ việc làm. Và rồi bé đã theo kịp bạn cùng lứa với số đo cân nặng chiều cao vượt chuẩn. Đó là niềm HP nhất an ủi tôi lúc này.Chồng tôi cũng trở chứng từ đó. Anh đi sớm về khuya với mùi bia rượu thường trực, tôi có hỏi thì anh bảo là vì CV vì bạn bè…Tôi hay con ốm đau anh không thèm hỏi lấy 1 tiếng. Anh cũng chưa bao giờ chia xẻ việc nhà với tôi, cho rằng đó là việc của phụ nữ, của những người mẹ còn anh là đàn ông anh có quyền đi sớm về khuya, có quyền ăn nhậu và điều đó không có gì đáng phải phàn nàn. Tôi thử thống kê trong vòng 2 tháng anh đi không về khoảng 20-25 ngày trong 1 tháng. Tôi có tỉ tê với anh rằng con cái mình KK anh nên dành thời gian về sớm hơn với con 1 chút nhưng anh quặc lại ngay rằng “cô nghĩ chỉ mỗi mình cô có con, thiên hạ không ai có con chắc”. Mỗi lần bực bội tôi có nói nặng lời chút là anh sẵn sàng ném phá máy tính điện thoại vào tôi.Cách đây 2 năm tôi đã thử đưa ra đề nghị sống li thân nhưng không kết quả, khi đó bé con đang còn nhỏ, mẹ tôi thì sợ li thân xong rồi thì sẽ li hôn, sợ cháu bà không có bố. Vậy là thương bà, thương con tôi cứ lầm lũi sống tiếp thêm 2 năm nữa. Xin nói thêm là tôi hoàn toàn có thể tự lập nuôi con nếu li hôn mà không cần hỗ trợ về mặt tiền bạc từ bố nó, tôi có thể độc lập tự chủ về mặt kinh tế. Suy nghĩ nhiều tôi bị suy nhược TK, năm nào cũng mất 1-2 tháng châm cứu và uống thuốc bắc. VC tôi cũng không thường xuyên to tiếng với nhau hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay gì cho cam, nhưng cuộc sống nặng nề giưa 2 VC nhiều năm đã làm tôi chán chường tất cả, suốt mấy năm nay tôi không sắm thêm cho mình bộ quần áo nào cũng như không muốn thấy mình trong gương chứ đừng nói đến chuyện trang điểm hay làm đẹp. Ngôi nhà mặt phố bố mẹ tôi cho như của hồi môn thì lại đứng tên cả tôi và anh. Giờ tôi muốn bán hoặc thay đổi anh không chấp nhận tôi cũng chịu, tôi muốn li thân hoặc li hôn anh không đồng ý tôi cũng chịu. Muốn anh sống tốt hơn, tích cực hơn cho GĐ thì anh tuyên bố thẳng rằng “May mà cô lấy tôi còn có công ăn việc làm ổn định, chứ lấy phải loại nghiện ngập hay xích lô, xe ôm, hầu không vừa ý nó còn đánh cho cũng phải chịu, tôi như thế là đã tốt lắm rồi đừng mong gì hơn nữa”. Tôi rất buồn và thất vọng tràn trề bởi vì tôi nghĩ đáng ra tôi hoàn toàn có thể trở thành một PN hạnh phúc. Tôi yêu con , yêu GĐ, tôi có học, có CV đủ để nuôi bản thân và nuôi con không phải phụ thuộc vào ahoi, tôi biết hy sinh và chịu đựng, tôi không phải loại sắc nước nghiêng thành nhưng cũng không ít người rất yêu mến tôi cho dù ở tuổi này và đã có GĐ. Nhiều lúc tôi tự hỏi số mình nó phải thế này chăng. Hy vọng mọi người đọc, chia xẻ câu chuyện cuộc đời tôi, cho tôi lời khuyên, hoặc động viên an ủi phần nào để tôi vơi bớt đi nỗi buồn của mình. Tôi là người ít nói sống khép kín nên tôi không thể chia xẻ với ai về CS của mình. Bề ngoài trong mắt đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm…Tôi phải thể hiện mình là gd hp, tức là tôi đã dối tôi vì tôi không muốn điều tiếng, dị nghị, bố mẹ tôi cũng vậy, kiểu như khuyên tôi “xấu che, tốt khoe”. Ở DD này tôi gần như được trải lòng mình với mọi người mà không phải e ngại này kia. Ai đó đọc câu chuyện dài dòng của tôi đừng trách tôi là mắc” bệnh than” nhé.