Tác giả: Liệp Nhân Đồng 猎人瞳
Thể loại: Tình hữu độc chung, hoan hỉ oan gia, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, điềm văn, ôn nhu dí dỏm phúc hắc thầy giáo công x nội liễm mạn nhiệt thụ, niên thượng, đoản văn
Vai chính: Đoạn Triều Sinh (thụ), Tầm Chu (công)
Nguồn: khotangdammyfanfic.blogspot.com
Edit: wp echkidieu2029
Tình trạng: Hoàn (37c) (07/03/2019)
———
Văn án
“Không phải trùng hợp, không phải ý trời, không phải vận mệnh.”
“Là anh đã âm mưu từ lâu, anh muốn tiếp cận em.”
Triều Sinh, nam, 19 tuổi, tuổi còn trẻ nhưng lại hay ủ rũ. Ban đầu cậu chỉ vì tò mò mà đi đăng ký tài khoản trên một phần mềm chat dành cho gay, lại nhất thời hứng khởi, bắt đầu cùng đối phương yêu qua mạng.
Lúc thường cậu không chỉ thả thính với người ta, mà còn tám nhảm về tên thầy giáo ở phòng đối diện ——
“Anh ta là trai hư á.”
“Bạn trai cũ của anh ta vì anh ta mà cắt cổ tay, bạn gái trước còn vì anh ta đi phá thai.”
“Mỗi ngày đều đến thư viện mượn sách quý, mượn xong mà mẹ nó không thèm trả luôn.”
“Trai hư chết tiệt!”
…
“Hình như anh ta… có ý với tôi.”
Tầm Chu, nam, 26 tuổi, xử sự dịu dàng nhưng lại cực kỳ thích trêu chọc, ngoại trừ công việc thì chuyện quan trọng chính là… bàn tính âm mưu làm sao để tình cờ gặp được Triều Sinh.
Ban đầu anh chỉ là tò mò yêu qua mạng với Triều Sinh, nhưng càng lún càng sâu, còn muốn cùng người ta ôm ấp hôn môi.
Không chỉ làm tình nhân Plato trên mạng với Triều Sinh, ngoài đời cũng vắt óc tìm mưu tính kế để thu hút sự chú ý của Triều Sinh.
“Suỵt —— Ở trong thư viện, không được làm ồn, không phải em lập quy định à, sao lại không tuân thủ?”
———-
Review (wp ajthyj5)
“Ở trong thư viện, không được làm ồn” là câu chuyện có thể dùng để chữa lành những vết thương, lắp vá những nỗi buồn còn khiếm khuyết.
–
Mở đầu câu chuyện là thế giới của thanh xuân, của vườn trường và tuổi trẻ. Mười chín, đôi mươi là độ tuổi vừa ngây ngô vừa cố gắng để trưởng thành. Và Đoạn Triều Sinh chính là một chàng trai như thế. Khát khao chứng tỏ bản thân nhưng lại e ngại phá kén, muốn làm thiêu thân nhưng lại sợ mình chết trong lửa đỏ, muốn dung hòa nhưng cũng sợ phải đổi thay… Triều Sinh như thể là con ốc với cái vỏ cứng cáp đầy gai nhọn. Để rồi đến một ngày, tự dưng có một người đến, tìm mọi cách để bắt con ốc đó chui ra khỏi cái vỏ, rất-không-giống-ai. Nhưng, người-đó thành công. Không phải vì hành động của người-đó đặc biệt mà chính vì người-đó là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Tầm Chu được phát họa là một nhân vật gần như “đủ đầy” từ ngoại hình, mối quan hệ, sự nghiệp đến tính cách. Ở độ tuổi 26, qua cái bồng bột, dần trưởng thành và lột vỏ thành đàn ông. Nhưng vẻ ngoài lành tính, ôn hòa cũng không che lấp được cái sự “trẩu” và nhây tiềm tàng trong anh. Tầm Chu là một kiểu Công mà tôi rất thích, thông minh nhưng đôi khi rất lầy, kiên định, biết làm chủ cảm xúc, lý trí và hành động. Thêm vào đó là cái nét gian xảo pha chút tinh ranh của tuổi trẻ, sự chính chắn của những kẻ đã trải đời đã tạo nên một thầy Tầm rất thật, rất rõ ràng và cũng rất đáng ghét.
Có thể tôi không đủ nhiều từ ngữ để diễn tả được hết về họ. Tuy nhiên, chỉ cần hiểu đơn giản rằng, đây là cuộc truy đuổi có chủ đích giữa thiên tài giới “thả thính” chuyên nghiệp và chú cừu ngây ngô cứ thích gồng mình lên làm sói. Và hiển nhiên, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Một người thích nghĩ vẩn vơ nhưng không thích chia sẻ vì sợ người ta “thấy” được mình. Triều Sinh biết mình thích gì, ghét gì nhưng đôi lúc cứ bị nhập nhằng giữa suy nghĩ thích bao nhiêu, ghét cỡ nào. Là người vừa tự ti vừa đơn thuần, lại thiếu nhiệt tình và chủ động trong mọi thứ. Tóm gọn là Lạnh nhạt. Lạnh với người và Nhạt với mình. Thành thử ra, Triều Sinh sợ những thứ sinh ra đã có lửa, từ tận bên trong cứ âm ỉ tỏa hơi nóng. May sao Tầm Chu lại là một khắc tinh như thế. Có thể vì xuất phát từ nghề nghiệp, anh cần phải giao tiếp và tạo mối liên hệ. Nhưng chính Tầm Chu cũng nói rằng, từ nghi hoặc tại sao đến dần dà anh đã quen và cảm thấy đó là một phần cuộc sống. Ngoài ra, bối cảnh gia đình, hoàn cảnh sống cũng làm nên hai con người đối lập. Một Đoạn Triều Sinh luôn bị mặc định là không giỏi giang, không định hướng và luôn bấp bênh cùng một Tầm Chu từ nhỏ đã tự biết và hiểu chính mình, “không giống người khác, không có ước mơ, chỉ có mục tiêu”. Nếu ai đó dành thật nhiều thời gian để tìm cái mình thích rồi ngồi vẽ ước mơ, thì Tầm Chu thiết thực hơn nhiều. Ước mơ có phải phí phạm không khi mãi cũng chẳng thành mục tiêu đời mình, không kế hoạch cũng chẳng có dự trù.
–
Cậu, dùng 19 năm để cứ bám trụ cái am hiểu nhất của mình mà sống.
Anh, chỉ từ một ánh mắt, một cái nâng tay và mũi tên lao vút đến hồng tâm trong một ngày mưa, để biết người đồng hành trong kế hoạch chu du thế giới cùng mình là ai.
–
Anh không ngại gian trá, dùng nhiều thủ đoạn để sinh ra cái gọi là tình cờ. Thì cũng không ngại phân thân biến mình thành hai người khác biệt. Người tâm lý, dịu dàng, kẻ thích trêu chọc không hơn. Mỗi một ngày, trong thế giới mờ mịt của Triều Sinh với những vòng kẻ trên bia bắn, Tầm Chu vừa cầm đèn vừa rọi sáng mà đi đến hồng tâm, đánh dấu rồi cắm rễ.
Truyện có ngược không? Thật là không ngược xíu nào. Thế nhưng cái sự xoắn xít, nghĩ suy của Triều Sinh khiến người ta ghi nhớ. Ai cũng có những lúc, thậm chí một thời, một đời cứ quẩn quanh mà sống theo quy luật. Sợ bước chân ra khỏi vòng tối an toàn của bản thân mà đi tới những nơi khác lạ. Sống theo cách mở lòng, chẳng cần lớn khôn, chẳng cần nhìn người khác; sống là mình và vì mình. Vậy truyện ngọt lắm không? Ngọt lắm, nhưng không phải kiểu ngọt ê răng, mà nó từ từ và thâm thấm như nắng sớm. Bạn có thể tưởng tượng mình như một khán giả đang thưởng thức một bộ phim, cảm nhận sự nhẹ nhàng, dể thương qua ánh nhìn, hành động và lời nói của nhân vật. Ở đó, bạn sẽ vừa xem vừa nở một nụ cười thật nhẹ từ những giây bắt đầu đến khi kết thúc.
Chỉ nghe thấy giọng Tầm Chu, Triều Sinh cũng rất có cảm giác an toàn, cũng không muốn nói về người làm hai người không vui nữa, chuyển sang nói chuyện của mình: “Hôm nay em đã xem phim anh đưa, rất hay.”
Nghe thấy giọng cậu vui vẻ, Tầm Chu cũng dịu dàng hơn: “Thấy không, lúc em xem nam chính có nhớ đến anh không?”
“Nhớ cái gì cơ?” Triều Sinh suy tư một chút, “Ờ, cái cà vạt của anh ta, anh cũng có.”
“Không phải.” Tầm Chu như cười sát bên tai cậu, “Anh và anh ta đều muốn du lịch thế giới.”
“Ồ.”
“Anh ta thì dẫn theo vợ con, mà anh chỉ cần dẫn theo em là đủ rồi.”
Một người như thế này, bạn có thể không đổ không?
“Đúng rồi, em có muốn xem kế hoạch du lịch của anh không?”
Triều Sinh không chút nghĩ ngợi gật đầu, Tầm Chu trở về nhà trọ cầm một tấm bản đồ thế giới sang, đặt trước mặt Triều Sinh từ từ trải ra, để cậu nhìn thấy những nét bút và mũi tên lung ta lung tung trên đó.
“Đầu tiên là Đông Nam Á, Nga, Phần Lan, Thuỵ Điển, Iceland…” Tầm Chu cúi đầu dùng ngón tay chỉ chỉ, nói ra trình tự anh đã thuộc nằm lòng từ lâu, “Nhưng nếu em có nơi nào đặc biệt muốn đi, chúng ta cũng có thể thay đổi lộ trình, có mấy nơi có thể điều chỉnh được.”
Triều Sinh nghe thấy trong giọng nói của Tầm Chu mơ hồ lộ ra chút hưng phấn, hai mắt người đàn ông tự nhiên biểu lộ hào quang, hấp dẫn sự chú ý của cậu. Triều Sinh đã từng thấy trong mắt rất nhiều người cũng có cảm xúc tương tự, đó là một cảm giác tự tin chỉ có thể nhìn từ xa, mà bây giờ cậu chạm tay cũng có thể với tới.
“Em cũng không rõ lắm, anh cảm thấy thích hợp là được rồi.” Triều Sinh ngửa đầu nhìn anh, “Dù sao đây cũng là sở thích của anh, vậy thì đều tùy theo anh, em không có ý kiến.”
Tầm Chu chậm rãi cuộn tấm bản đồ lại, “Cái anh muốn nhìn nhất không phải là phong cảnh thế giới…”
Anh cuộn tấm bản đồ thành một hình trụ nhỏ, gác bên cạnh bàn, quay đầu nhìn Triều Sinh nói tiếp: “Mà là mỗi lần đi tới một điểm đến mới, anh đều hi vọng người anh yêu có thể bởi vì nhìn thấy phong cảnh ở đó, nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.”
Triều Sinh không hề hoài nghi sức mạnh của câu nói này, chẳng khác nào một mũi tên tràn đầy sức lực rời khỏi cung, chuẩn xác bắn trúng hồng tâm của cậu.
Nhưng mà, cậu cảm thấy Tầm Chu quên một chuyện. Nếu như cậu thật sự có thể vì một phong cảnh tuyệt đẹp nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm, chỉ có thể có một nguyên nhân mà thôi: “Vì người đứng ở bên cạnh em, là anh.”
Gửi lời cảm ơn đến Liệp Nhân Đồng vì một tác phẩm rất hay.
Cảm ơn Ếch vì câu chuyện dể thương được chuyển hóa thông qua câu từ của một người cũng dể thương nốt. Vẫn câu nói: chờ đợi những sản phầm tiếp theo từ nhà Ếch kì diệu.
*Tất cả những phần trích trong bài viết trên trích từ bản edit của echkidieu2029 – Ếch kì diệu
1: 15 am, 11032019
AJ.
——-
Link: https://echkidieu2029.wordpress.com/2019/01/19/dam-my-trong-thu-vien-cam-lam-on/