Tôi là Dung – ko cha, ông ấy bỏ mẹ tôi theo người đàn bà khác,khi tôi còn nằm trong bụng mẹ. Trước tôi thì ông và mẹ có 1 đứa con trai nhưng rũ bỏ mẹ ông ấy cũng kịp đem anh trai đi khỏi mẹ. Mẹ là con gái út của ngoại, các anh chị em đều có gia đình riêng nên ngoại thương con, từ khi con gái bị chồng bỏ thì ngoại cũng đem con về chờ ngày sinh đẻ. Từ đó, tôi sống và lớn lên với ngoại.
17 năm trôi qua, năm tôi học lớp 11 thì mẹ có bạn trai, thường xuyên đi sớm về trễ chăm sóc cho người đàn ông kia khiến tôi vô cùng chán ngáng. Chuyện gì tới cũng tới, từ 1 đứa học sinh giỏi tôi bắt đầu sinh hư, tôi ghét phải nghĩ tới người đàn ông đó, chẳng phải ở không như vậy ko sướng sao mà mẹ phải va vào để rồi hồi xuân nhìn bực không chịu được. Tôi tập tành hút thuốc, uống bia, bỏ học, đánh nhau, vậy mà nhà trường mời phụ huynh cũng chẳng thấy mẹ đến, tôi được nước làm tới. Và tôi bỏ học ở giữa lớp 11, bạn bè khóc như đưa đám, giáo viên bộ môn thì gọi về nhà khuyên nhủ, làm công tác tư tưởng bla bla bla… . Còn mẹ tôi thì về cùng tôi nói qua nói lại vài lời rồi tát tôi ba cái. Tôi đã biết sẽ có ngày mình cần phải ra đi nên đã lên sẵn kế hoạch.
Kế hoạch vẫn là kế hoạch, tôi dụ ngoại xin được hơn 1 triệu nói dối để sắm quần áo, cá nhân tôi có được hơn 6 chỉ vàng các loại bông tai, nhẫn,dây chuyền và đập con heo đất cũng được hơn 3 triệu. Tối tối tôi lên mạng tìm phòng cho thuê. Gom hết đồ đạc cần thiết, tiền và điện thoại. Đồ đạc gửi nhà con bạn cũng được nhiều rồi, lấy cái xe đạp điện của mình chiều hôm thứ 3 đẹp trời tôi trốn nhà đi. Viết 1 lá thư cho ngoại, chữ rất to để ngoại có thể đọc rõ… Nội dung đơn giản: Con đi, mẹ ko cần con, con thương ngoại nhưng khi nào con hết giận mẹ con sẽ về, tối nào con cũng sẽ cầu trời cho ngoại khỏe mạnh, thương ngoại.
Ra ngoài đến nay đã được ba tháng rồi nhưng mẹ vẫn không hề kiếm tìm đến tôi. Hiện giờ tôi đang làm phục vụ tại một quán cà phê. Ngày qua ngày cho đến khi tôi gặp được anh một người con trai tốt bụng, anh nhắc nhở tôi khi chiếc cúc áo của tôi bung ra. Tôi nhớ vào một đêm tháng 11 khi trời mưa gió lớn tôi đã đội mưa về đến nhà khiến tôi sốt rất cao nhưng vì sợ bị đuổi việc nên sáng hôm sau tôi vẫn cố gắng đi làm. Chẳng may vừa đến quán thì tôi ngất xỉu. Khi mở mắt ra người tôi nhìn thấy là anh. Anh giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống của mình. Dần dần tôi và người đàn ông đó tìm hiểu nhau anh động viên tôi đi học trở lại và cả hai có cuộc sống hạnh phúc nếu như không phải do gia đình anh cấm cản. Rời khỏi nhau tôi phát hiện mình đã có thai cùng anh, nhưng lại không muốn lấy chuyện đó để trói buộc anh nên tôi đành phá bỏ đứa nhỏ.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua. 23 tuổi, thay vì người ta đã tốt nghiệp thì tôi học mới năm 2, còn 2 năm nữa là xong. Thời điểm này cũng có thể nói tư tưởng tôi lớn hơn nhiều, đôi khi tôi vẫn nghĩ tới anh Thái nhưng rồi chỉ dừng lại ở suy nghĩ, việc hàn gắn là hoàn toàn có thể … nhưng tôi không dám màng tới chuyện đó. Tôi muốn mối tình đó ngủ yên như 1 giấc mơ đẹp. Tôi chẳng phải loại người lạnh lùng nên không mang ý nghĩ ở vậy suốt đời, tôi vẫn chờ 1 tình yêu nữa, tôi tin là trời sẽ cho tôi 1 cơ hội nữa, tôi thích được yêu lần nữa ……Tôi định mua 1 cái laptop mới, lên diễn đàn công nghệ hỏi ý kiến, thế là được 1 bạn mod tư vấn nhiệt tình, thế này thế nọ còn trao đổi YM để dễ nói chuyện. Dần dà tôi được quen thêm 1 người bạn ảo giỏi công nghệ, cũng tốt thôi vì có gì còn nhờ vả. Rồi bạn đó và tôi bắt đầu giao lưu qua YM, ban đầu tôi cũng bình thường. Nhưng càng ngày tôi càng thấy bạn này thú vị, nói chuyện thì không hay nói giỡn, lại cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận khi dặn dò.
Tôi và anh đã hẹn gặp mặt nhau và cả hai có cảm tình và quyết định tìm hiểu nhau. Một thời gian sau anh ngỏ lời cùng tôi đám cưới và thế là tôi đã trở thành vợ anh nhưng đã 2 năm trôi qua tôi vẫn không thể có con hai vợ chồng vì lo lắng nên quyết định đi khám. Khi nhận được tờ kết quả tôi như suy sụp do đã từng phá thai nên tôi không thể mang thai được nữa. Tôi tự hỏi ông trời tại sao lại đối xử với tôi như vậy, có phải định sẵn số tôi không bao giờ có được tình yêu thương sao. Và khi anh biết được điều này anh còn chấp nhận một người vợ như tôi không?