BỨC TÂM THƯ – 3
Kính gởi: Những Bạn Thân Bên Công Giáo
VỀ VIỆC CẤM ĂN HUYẾT VÀ THỜ HÌNH TƯỢNG
Thưa Bạn Yêu quí.
Sau một thời gian lâu, tôi mới tiếp được thư bạn hồi âm. Rất cám ơn Bạn vì mối thịnh tình bạn đã dành cho tôi.
Trong thư bạn nói về sự hợp thức hóa hồi tục của tôi. Tôi xin thành thực gửi đến Bạn bức tâm thư này, xin bạn vui lòng đọc kỹ và rộng lượng tha thứ.
Lý do ngày nay tôi phải giũ áo ra đi, phải xa lạ với những người quen biết, phải chịu ghẻ lạnh với những bạn thân, phải lìa bỏ địa vị, danh dự của một vị lãnh đạo tôn giáo. Những sự thiệt thòi đó không thể bù đắp được bằng một sự hồi tục đâu. Tôi đã từng nói với Bạn, không phải vì bất mãn, không phải vì gia đinh, mà tôi đành chịu thiệt thòi lớn như vậy đâu. Bạn cũng đừng nghĩ rằng tôi vì một lúc sa ngã mà đành bỏ Đấng bậc cao quý đó đâu. Giả như sa ngã thì có lúc tôi hồi tỉnh mà quay trở lại, vì lúc nào Giáo Hội không sẵn sàng giơ tay đón nhận những con người sa ngã?
Vậy, lý do tôi phải giũ áo ra đi, sống một cuộc đời vất vả; phải cao thượng hơn, quý giá hơn mới có thể bù lại những sự thiệt thòi tôi đang chịu. Tôi đành chịu lỗ mọi sự để được cái gì? Thưa bạn, để được Chúa và Lời Chúa vì Lời Chúa Là Lẽ Thật (Gioan 17:17). Nói thế, Bạn lại bảo tôi: Công Giáo không có Chúa, không có Lời Chúa sao? Nếu Công Giáo còn có Lời Chúa, còn có Chúa thì tôi giơ cả bốn chân, tay để chạy tới ôm lấy Giáo Hội. Giáo Hội Công Giáo đã quá xa Lời Chúa, từ hình thức đến nội dung đều khác biệt Kinh Thánh. Linh Mục Salvoni, địa phận Milan cũng đồng ý: “… nếu tông đồ Phêrô và Phaolô sống lại bây giờ thì không thể nhận được Giáo Hội Công Giáo là của Chúa Giêsu Kitô (Christ)”.
Để chứng minh điều đó, tôi xin trình bày hai vấn đề trong nhiều vấn đề Giáo Hội Công Giáo khác biệt Kinh Thánh.
I. VỀ VIỆC CẤM ĂN HUYẾT.
Một điều quan trọng mà hầu hết người Công Giáo không biết, một số người đọc Kinh Thánh cũng không quan tâm, nhưng đó là lời của Đức Chúa Trời. Công Vụ 15, Câu 20: “kiêng giữ khỏi ô uế của thần tượng, sự tà dâm, sự ăn thịt thú vật chết ngột và huyết”.
Kinh Thánh còn dạy rõ điều cấm này là ý của Chúa Thánh Linh và các Tông Đồ. “Đức Thánh Linh và chúng ta đã ưng rằng: chẳng gán gánh nặng nào cho anh em ngoài những điều cần thiết, tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngột và chớ tà dâm, ấy là những điều mà anh em khá giữ” (Công Vụ 15:28,29).
Kinh Thánh lại còn nhắc lại lần nữa cho biết sự quan trọng điều cấm này: “Còn người ngoại đã tin, chúng tôi có viết thư cho họ về điều chúng tôi đã định là chỉ phải kiêng ăn của cúng thần tượng, huyết, thú vật chết ngột, cùng chớ tà dâm” (Công Vụ 21: 25).
Ngược lại, Cựu Ước, Đức Chúa Trời còn răn cấm ngặt hơn nữa. Sách Đệ Nhị Luật, đoạn 12, câu 23: “phải giữ mình chớ ăn huyết”. Chúa còn nói rõ lý do: “Là điều có phúc và ngay thẳng trước mặt Đức Chúa Trời vì huyết là sự sống. Vì huyết thay hồn nên chớ ăn hồn với thịt. Đừng ăn huyết hầu người và con cháu người được phước”. Chính Chúa Giêsu cũng lấy lời trong Sách Đệ Nhị Luật 8:3 “Người ta sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi, song nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời” (Mátthêu 4:4).
Trong sách Lê Vi Ký 17:10, Chúa cấm dân Ysơraên và kẻ kiều ngụ ăn huyết và Chúa sẽ nổi giận và diệt kẻ phạm luật ra khỏi dân sự vì sanh mạng của mọi xác thịt ở trong huyết để chuộc linh hồn mình.
Chúa cũng chỉ định cho biết con thú hay chim ăn thịt được thì phải đổ huyết ra. Trong nơi nào các ngươi ở, chẳng nên ăn huyết hoặc của loài chim hoặc của loài súc vật. Phàm ai ăn một thứ huyết nào thì sẽ bị diệt khỏi dân sự mình. (Levi 17:14).
Trở ngược lên cho đến đời các tổ phụ, lúc Đức Chúa Trời cho phép ông Nô-ê ăn thịt vì trước đây loài người chỉ ăn lúa hạt và hoa quả. “Phàm vật chi hành động và có sự sống thì dùng làm đồ ăn cho các ngươi. Nhưng các ngươi không nên ăn thịt còn hồn sống, nghĩa là có huyết’ (Sáng Thế 9:4).
Đến đây, ta thấy điều cấm ăn huyết đã trải qua 3 thời kỳ:
Tân Ước lại còn xác định nhờ có sự đổ huyết mới có sự tha tội: Không có sự đổ huyết thì không có sự tha thứ (Hơbơrơ 9:22).
Huyết lại còn là bằng chứng Chúa Giêsu Kitô (Christ) đã đến. Chẳng những lấy nước mà thôi bèn lấy nước và huyết, ấy là điều Đức Thánh Linh đã làm chứng (I-Gioan 5:6,7).
Bản phổ thông (Kinh Thánh) Latinh (Vulgata) còn nói rõ: Vì trrên trời có ba làm chứng: Cha, Ngôi Lời và Thánh Linh và Ba là Một; và dưới đất có ba làm chứng: Linh, Nước và Huyết và ba là một. (I-Gioan 5:8).
Vậy, điều cấm và ý nghĩa còn y nguyên thì hình phạt không thay đổi. Chúa Giêsu hôm qua, hôm nay và cho đến đời đời không thay đổi (Hơbơrơ 13:8).
Tôi còn nhớ vào năm 1969, nhân lần thăm viếng một tu viện tại Thủ Đức để trình bày những khác biệt đạo lý Công Giáo với Kinh Thánh. Đến giờ ăn, trên bàn bày la liệt những món thịnh soạn có các Linh Mục cùng tu sĩ đều dự. Trong những món ăn đó có cả huyết chính và sống (tiết canh vịt). Linh Mục Tu Viện Trưởng hỏi tôi: Có dám ăn huyết không? Tôi thưa: Biết điều Chúa cấm tôi đâu dám ăn. Linh Mục đó tuyên bố: Chúng tôi cứ việc ăn. Thật không hiểu được những người xưng mình là yêu mến Đức Chúa Trời mà lại dám trái lời Đức Chúa Trời. Trên bàn ăn, trong bữa tiệc tùng của người Công Giáo thường thấy món ăn bằng huyết. Người Công Giáo ăn huyết có mang lấy lý đoán cho mình không?
II. VỀ VIỆC THỜ HÌNH TƯỢNG.
Việc thờ hình tượng đã có từ ngàn xưa khi loài người muốn đặt một nhân vật nào hoặc thay thế cầu thay hoặc che khuất mắt Đức Chúa Trời. Xu hướng nầy coi như đã mọc mầm ngay khi Adong và Êva muốn tránh mặt Chúa đi núp mình giữa bụi cây, có lẽ cây thiện ác, cây của vườn Êđen (Sáng Thế 3:8). Rồi từ đó, loài người cứ bại hoại, làm những tượng thần, tôn người, vật lên để tránh mặt Đức Chúa Trời. Bởi vậy, ngay lúc ban đầu Chúa gầy dựng dân Ysơraên thì tổ phụ Giacốp đã phải bảo những người trong nhà dẹp hết những hình tượng (Sáng Thế Ký 35:2).
Tới khi Đức Chúa Trời hiện xuống uy nghi, cả một ngọn lửa hừng, sấm vang và trao cho ông Moise hai bia đá đã viết 10 điều răn. Bản luật đó đã ghi trong Kinh Thánh hai lần, có những lời thẳng thật nhất trong việc cấm thờ hình tượng: Sách Xuất Ai Cập đoạn 20, câu 5 và Sách Đệ Nhị Luật đoạn 5, câu 7: “Chớ làm tượng chạm nào cho mình, cũng chớ làm tượng nào giống những vật trên trời cao kia, hoặc nơi đất thấp này, hoặc trong nước dưới đất. Chớ lạy chớ thờ những hình tượng đó”. (Xuất 20:5 & Phục Truyền 5:7).
Đức Chúa Trời răn cấm việc thờ lạy hình tượng một cách rõ ràng và nghiêm thẳng. Sách Đệ Nhị Luật đoạn 4, câu 16: “Hãy cẩn thận giữ lấy linh hồn mình cho lắm… e các ngươi làm hư hại cho mình mà làm một tượng chạm nào, tạo hình tượng của tà thần hoặc hình người nam hay người nữ, hoặc hình con thú … con chim, sâu bọ, tôm cá hoặc hình mặt trời hay mặt trăng”. Câu 23: “Khá cẩn thận giữ lấy mình, chớ quên giao ước mà làm tượng chạm nào, hình của vật nào mà Đức Chúa Trời đã cấm”. Câu 25: “Nếu sau này có con cháu mà bại hoại, làm tượng chạm nào, hình của vật chi mặc lòng mà hành ác trước mặt Đức Chúa Trời để chọc Ngài nổi giận, thì ngày nay ta bắt trời và đất làm chứng quyết rằng các ngươi phải chết, sẽ bị tận diệt”.
Chúa đã ghi sâu vào lòng dân Ysơraên bằng cách đối đáp câu nguyền rủa sau nầy: “Đáng rủa thay người nào làm tượng đúc, là vật gớm ghiếc cho Đức Chúa Trời, công việc bởi tay người ta làm ra… Cả dân phải đáp Amen”. (Phục Truyền 27:15).
Đến Sử Ký Các Vua Ysơraên thì sự thịnh suy nước nầy do sự thờ hình tượng. Vua nào làm điều thiện trước mặt Chúa, dẹp bỏ hình tượng thì cả nước được thịnh vượng như Davit, Asa, Josia, Exechia. Còn vua nào làm điều ác, làm hình tượng, xây đền thờ tà thần thì cả nước bị suy đồi như Jeroboam, Achap, Joacha, Ose, … Tội thờ hình tượng là gớm ghiếc đã được nhắc lại rất nhiều trong Kinh Thánh đến nỗi hầu như không một sách nào trong Cựu Ước không nói đến việc thờ hình tượng.
Chúa cũng đã sai nhiều tiên tri ngăm đe về tội đó. Tiên tri Isaia tả ra việc làm hình tượng là hư vô, giả trá và thờ hình tượng là gian ác: “Thờ hình tượng cũng đói cũng khát… cùng một khúc gỗ, đẻo phần kia làm củi đốt lò nướng bánh, còn phần kia làm ra tượng; rồi cúi mình thờ và cầu nguyện: Xin cứu giúp tôi vì Ngài là thần thánh… Những người ấy không biết và không suy xét, mắt họ nhắm lại để đừng thấy, lòng họ cứng rắn để đừng hiểu” (Isaia 44:17-18).
Tiên tri Jeremi khuyên dân ăn năn và tả rõ sự thờ phượng là hành dâm trước mặt Chúa, vì nó lăng loàn là ô uế trái đất, hành dâm cùng đá gỗ (Jeremi 3:8-9). Jeremi 10:4-5-6: “Chúng đốn cây trong rừng tay thợ lấy búa mà đẻo, rồi lấy bạc, vàng trang sức, dùng búa đóng đinh cho khỏi lung lay, các thần ấy không biết nói, không biết đi, phải khiêng đi”. Điều nầy cũng mô tả trong Thánh Thi 115:4,7: “Công việc bởi tay người làm ra, có miệng mà không nói, có tai mà không nghe, có mũi mà không ngửi, có chân mà không đi, có họng mà không phát ra tiếng”.
Như vậy, Kinh Thánh nói thật rõ ràng điều Chúa cấm và tội thờ hình tượng thật gớm ghiếc trước mặt Chúa. Chúa phạt nặng nề và tiêu diệt kẻ thờ hình tượng.
Đến đây bạn bảo rằng: Chúa cấm thờ hình tượng trong Cựu Ước và bây giờ làm tượng Chúa, Đức Mẹ và các thánh được (!).
Tân Ước cũng nhắc lại nhiều lần, như Corintô thứ nhì, đoạn 10 câu 7: “Cũng đừng thờ hình tượng nữa”. Trong thư Galati lại còn nói việc thờ hình tượng là việc xác thịt. Galati 5:19,20: “Việc làm của xác thịt là rõ ràng lắm: Gian dâm, ô uế, luông tuồng, thờ hình tượng”. Thư Gioan thứ nhất cũng nói: Hãy giữ mình khỏi hình tượng (Gioan 5:21).
Kinh Thánh còn mô tả một Giáo Hội kia thờ hình tượng là “Con đại dâm phụ, mặc áo tím, áo hồng, trang sức bằng vàng, bửu thạch và hạt châu” (Khải Huyền đoạn 17).
Kinh Thánh kết án những người thờ hình tượng là mất linh hồn, phải ở trong hồ lửa. Khải Huyền 21:8 nói: “Còn những kẻ hèn nhát, kẻ chẳng tin, kẻ giết người, kẻ dâm loạn, kẻ phù phép, kẻ thờ hình tượng thì ở trong hồ lửa và diêm cháy bừng bừng”.
Kinh Thánh lại còn nói lần nữa kẻ thờ hình tượng ở ngoài thành Đức Chúa Trời. Khải Huyền 22:17: “Kẻ tà dâm, kẻ giết người, kẻ thờ hình tượng ở ngoài hết thảy”.
Như vậy, Kinh Thánh Tân Cựu Ước hết sức bảo chúng ta xa lánh việc thờ hình tượng. Kinh Thánh lại còn gạt bỏ hết mọi hình tượng, dù tượng ông hay bà giống vật nào chẳng kỵ, không nhìn nhận hình tượng nào là của Chúa, của Đức Mẹ, của các Thánh, dù những hình tượng đó do tay tài khéo của người thợ hay do lòng sùng kính cố mặc cho vẻ gì linh thiêng, thì cũng câm, cũng điếc, cũng không biết ăn, không biết đi, cũng làm bằng gỗ đá, xi măng; phần làm tượng, phần làm củi, xây nhà, lót đường…
Giáo Hội Công Giáo còn biết bao nhiêu vấn đề khác biệt Kinh Thánh như lễ nghi phụng vụ, lễ Missa, chức Linh Mục, lửa luyện tội, Đức Bà, Các Thánh, … Khác biệt và trái ngược Kinh Thánh , Lời Đức Chúa Trời, như thế Giáo Hội Công Giáo làm sao còn dám bảo đảm có Lời Chúa và có Chúa? Giáo Hội Công Giáo đưa tôi và bạn về đâu? Giáo hội Rôma còn làm ơn cho loài người hay làm cho loài người đáng bị tiêu diệt?
Tôi thành thực xin bạn suy nghĩ vì chắc rằng mọi người chúng ta sẽ phải gặp Chúa: “Theo như đã định loài người phải chết một lần rồi chịu phán xét”. (Hơbơrơ 9:27). Tôi rất ước mong và hoan hỉ đón nhận mọi ý kiến của bạn.
Kính chào Bạn.
Saigon, ngày 22 tháng 10 năm 1972